"Nói năng vớ vẩn gì đấy? Tôi vui vẻ còn chả hết khi đẩy đi được một kẻ phiền phức thì tức giận làm gì?"
Trương Lạc Vĩ hằn học trừng mắt với đối phương, ngay lập tức lấp li3m phủ nhận, mặt mày cậu ta nhăn nhó đến đỉnh điểm, hắng giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Hừ lạnh một tiếng, Trương Lạc Vĩ liên tục tự nhủ với bản thân rằng chẳng qua hiện tại cậu ta chỉ đang chưa quen với sự lơ đãng từ Dương Ánh Nguyệt thôi, ngoài ra bản thân cậu ta thậm chí còn cảm thấy cực kỳ vui mừng vì từ nay trở về sau chả còn ai làm phiền mình nữa.
Anh bạn ngồi bên cạnh cười nhạt một tiếng, nhún vai điềm tĩnh nói: "Thôi giùm tôi cái ông tướng ạ.
Không tức giận, cáu kỉnh mà mặt cậu đen sì rồi kìa, đừng chối cãi, làm sao qua được mắt tôi.
Thấy Dương Ánh Nguyệt thân thiết với chàng trai khác nên nổi cáu chứ gì."
Biểu hiện trên gương mặt Trương Lạc Vĩ rõ ràng thế kia cơ mà.
"Ăn nói hàm hồ.
Còn lâu tôi mới ghen tị." Cậu thanh niên trực tiếp phủ nhận, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt: "Hừ, Dương Ánh Nguyệt kia chắc chắn đang cố tình chơi trò lạt mềm buộc chặt, muốn thu hút sự chú ý từ tôi thôi mà.
Sớm muộn gì cậu ta cũng bỏ cuộc, giống với trước đây dai dẳng bám lấy tôi thôi."
Trương Lạc Vĩ đinh ninh khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Cậu bạn cùng bàn thở dài một tiếng, lắc đầu ngán ngẩm, than ngắn thở dài: "Thế thì cậu cứ tiếp tục ôm cái suy nghĩ ấy đi nhá.
Tôi nói trước, ráng mà sớm nhận ra, cẩn thận tới lúc mất thì hối hận chẳng kịp, ngồi đấy mà khóc."
Dẫu vậy, Trương Lạc Vĩ vẫn hoàn toàn bỏ ngoài tai, ung dung gác chân lên ghế, thái độ dường như đang vô cùng tự tin.
Cùng lúc đó, Triệu Mạc Ngôn từ phòng giáo viên trở về sau khi cậu được gọi lên giao vài nhiệm vụ, lẽo đẽo theo sau là Dương Ánh Nguyệt đang vừa cười vừa nhìn theo chàng trai trước mặt mình, cô chẳng hề để ý đến xung quanh, trong mắt chỉ tồn tại hình bóng duy nhất đó là Triệu Mạc Ngôn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Trương Lạc Vĩ bất giác trong lòng nhộn nhạo, bởi lúc trước người con gái cũng từng theo sau cậu ta với thái độ cởi mở, nhiệt tình.
Bọn họ lướt qua Trương Lạc Vĩ một cách vô tình, chả thèm để ý chỉ mình cậu ta với gương mặt sa sầm.
Vừa ngồi xuống, Dương Ánh Nguyệt bắt đầu than thở, cô nàng phồng mồm trợn má, hậm hực trách yêu chàng trai đang ngồi bên cạnh: "Bạn học Triệu Mạc Ngôn à, lần sau cậu chậm chậm chút nhá, đừng cậy bản thân chân dài nên cố tình bước nhanh.
Mãi tôi mới đuổi kịp được đấy."
Cô nàng hứ một tiếng, tuy nhiên, ánh mắt vẫn luôn hướng về Triệu Mạc Ngôn.
"Biết rồi, tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau." Chàng thiếu niên cúi mặt, vành tai đỏ ửng theo bản năng, lắp ba lắp bắp rặn ra từng chữ.
Vốn dĩ chả muốn như vậy, tuy nhiên, suốt dọc đường khi bắt gặp Dương Ánh Nguyệt thì đối phương cứ bô bô ở trước mặt mọi người mấy lời tán tỉnh bạo dạn, Triệu Mạc Ngôn vừa ngại vừa chẳng biết xử lý ra sao.
Nhận được câu trả lời mà bản thân mong muốn, Dương Ánh Nguyệt gật gù cầm lấy sách vở, vỗ ngực: "Thế mới đúng chuẩn chàng trai ga lăng chứ.
Bạn trai tôi ít nhất cũng nên thấu hiểu, tinh tế chút.
Triệu Mạc Ngôn, mấy chuyện vụng về tôi đảm bảo từ từ huấn luyện cậu thành công."
Trên khuôn mặt cô nàng viết rõ hai chữ tự tin, cô sảng khoái lật sách theo hành động người đang ngồi bên cạnh.
Lớp học khá trầm, chỉ có vài người, bởi mấy bạn học sinh ra ngoài chơi thể thao hết rồi, giờ thể dục nên gần như ai nấy đều tham gia hoạt động, chỉ cô cùng Triệu Mạc Ngôn trở về lớp nhân tiện ôn tập thêm một chút, tiết kiệm thời gian.
Đặc biệt, tối nay Dương Ánh Nguyệt còn định rủ crush ra ngoài chơi, học trước một lúc thì hai người càng có cơ hội ở cạnh nhau nhiều hơn.
Thanh âm khúc khích dội thẳng vào tai Triệu Mạc Ngôn.
"Dương Ánh Nguyệt!!!" Cậu vừa tức vừa ngại, hậm hực nhắc nhở, giọng nói hơi lớn: "Đã bảo tôi chả phải bạn trai cậu đâu, đừng ăn nói lung tung rồi cơ mà." Gương mặt Triệu Mạc Ngôn nhăn nhó, biểu cảm bên trên cực kỳ phong phú.
Người con gái chưa dám chọc cậu thanh niên giận, vội vàng gật đầu thỏa hiệp: "Rồi rồi tôi biết rồi, bạn học Triệu, cậu đừng giận mà, tôi chẳng nhắc tới những chuyện trong tương lai nữa."
Dương Ánh Nguyệt híp mắt.
Lúc bấy giờ, cô lẩm bẩm mấy câu: "Sớm muộn thì cũng ở bên nhau