"Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng những gì em nói? Bạn học Dương, trong khi đó thành tích thời gian qua của em luôn ở mức tầm trung, liệu em định giúp đỡ Triệu Mạc Ngôn hay kéo cậu ấy xuống."
Những ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía Dương Ánh Nguyệt, ba giáo viên đồng loạt nhướng mày quan sát cô.
Trong lòng họ, ai nấy đều cảm thấy nghi hoặc trước những lời khẳng định chắc như đinh đóng cột thốt ra từ miệng Dương Ánh Nguyệt.
Cô giáo đương nhiên hy vọng học trò mình dạy dỗ nói được làm được, tuy nhiên, từ lúc theo đuổi Trương Lạc Vĩ tới bây giờ, Dương Ánh Nguyệt lúc nào cũng chểnh mảng trong việc học tập, làm cô cùng các giáo viên khác chẳng yên tâm là bao.
Ở cùng Trương Lạc Vĩ thành tích chưa được cao còn có thể tạm chấp nhận được, nay đang yên đang lành đối tượng Dương Ánh Nguyệt nhắm tới biến thành Triệu Mạc Ngôn, học sinh giỏi lúc nào cũng nắm giữ thành tích đặc biệt xuất sắc, giải thưởng mang về khiến cả trường nở mày nở mặt rất nhiều, họ chỉ lo lắng rằng một tờ giấy trắng như Triệu Mạc Ngôn nếu thật sự bị cô gái đang ngồi trước mặt lay động rồi yêu đương bỏ bê học hành thì cả tương lai coi như hỏng bét.
Chưa kịp để Dương Ánh Nguyệt mở lời, giáo viên chủ nhiệm tiếp tục lên tiếng:
"Dương Ánh Nguyệt, chúng tôi chẳng hy vọng và nếu em thật sự thích Triệu Mạc Ngôn thì chắc chắn không muốn ảnh hưởng tới tương lai cậu ấy.
Tôi hơi nhiều lời, nhưng hiện tại các em đang bước vào giai đoạn quan trọng, nhất là thành tích Triệu Mạc Ngôn bây giờ đang ổn định lỡ thi trượt đại học một cái, đảm bảo cậu ấy sẽ chịu đả kích cực lớn, còn em nữa, lo liệu cho bản thân mình đi, coi chừng trượt những trường đại học top giữa đấy, ở top cuối thì đừng hy vọng mai này ra trường có được công việc ổn định."
Từng lời truyền đến tai cô nàng đều mang hàm ý rõ ràng.
Dương Ánh Nguyệt điềm tĩnh gật đầu, khóe môi người con gái cong lên:
"Cô à, em đương nhiên hiểu rõ mọi người đang lo lắng về tương lai Triệu Mạc Ngôn, tuy nhiên, em nói được làm được, nhất định chẳng kéo cậu ấy xuống nước đâu.
Dương Ánh Nguyệt em đảm bảo làm được, thầy cô khỏi cần lo lắng quá." Nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt ngày càng tỏa sáng.
Triệu Mạc Ngôn yêu thích học hành ra sao cô tất nhiên thấy rõ.
Giáo viên lo xa quá rồi, Dương Ánh Nguyệt tuy đang theo đuổi Triệu Mạc Ngôn nhưng chưa bao giờ khiến đối phương bị ảnh hưởng xấu.
Những lúc cậu ấy học bài thì cô nàng chỉ trêu chọc vài câu thôi rồi vẫn giành không gian yên tĩnh cho Triệu Mạc Ngôn.
Chứng kiến bạn trai tương lai lấy được giải thưởng trong kỳ thi sắp tới thì Dương Ánh Nguyệt cũng có thể ưỡn ngực tự hào khoe mẽ với những người xung quanh.
Ba thầy cô vẫn ngờ vực.
Dương Ánh Nguyệt để thể hiện quyết tâm, cô vỗ ngực mở miệng:
"Thầy cô à, em còn dám chắc nếu biết xử lý đúng cách thì thành tích cả em lẫn Triệu Mạc Ngôn đều tiến bộ đấy.
Mọi người yên tâm, em không chỉ chẳng khiến cậu ấy tụt lùi mà hoàn toàn khiến lực học của mình tăng lên đáng kể.
Yêu đương khiến chúng em có thêm ý thức trách nhiệm và cùng nhau cải thiện mọi thứ mà.
Em chắc chắn bài thi thử gần nhất bản thân nhất định lọt vào top một trăm trong số những học sinh khối mười hai, và đại học, em quyết tâm vào cùng một trường với Triệu Mạc Ngôn luôn."
Thanh âm dứt khoát cùng ánh mắt lóe lên những tia mạnh mẽ, tự tin thật sự khiến những đối tượng xung quanh bị lay động.
Cô nàng thầm đặt ra quyết tâm.
Năng lực Dương Ánh Nguyệt chẳng hề kém cỏi như những gì bạn bè tưởng tượng, chỉ là cô chả tài nào tập trung nổi thôi.
Ngay cả bản thân cô nàng cũng chưa rõ nguyên nhân tại sao mình trước kia bỏ bê học hành như thế.
Lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt nhíu chặt, cô suy đoán rằng hẳn có liên quan tới Trương Lạc Vĩ kia, ai nấy đều bảo trước giờ cô suốt ngày bám dính lấy đối phương mà.
Nhưng không sao cả.
Giờ mục tiêu người con gái muốn hướng tới chính là Triệu Mạc Ngôn.
Để xứng đáng đứng bên cạnh một học bá thì Dương Ánh Nguyệt càng phải cố gắng hơn nhiều, từ nay trở về sau chẳng thể nào cứ làm