*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mọi thứ để đề kỵ tiếp tục điều tra, hắn không đưa ra quyết định vội.
Đề ky lập tức nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này, mùi máu tanh nhàn nhạt bỗng xông vào khoang mũi Uông Ấn khiến người hắn tức khắc toát ra sát khí lạnh buốt.
Sau giây lát, Uông Ấn hờ hững hỏi: “Đây là người thứ mấy rồi?” Bên cạnh hẳn là Thẩm Trực đang cầm trường đao trong tay, máu từ trường đao tong tỏng nhỏ xuống.
Có quá nhiều mạng người tổn thất trên tay hắn, Đề Xưởng cũng đã đắc tội với quá nhiều người, kẻ thù của hắn lại càng không ít.
Sở dĩ đám người mặc đồ đen dám mò lên đỉnh Xu Vân là bởi vì biết3hắn bị thương.
Bọn chúng chắc chắn có liên hệ với những kẻ xuất hiện ở Lương Châu.
Mặc dù đã tăng cường lực lượng ám vệ và nhóm để kỵ, nhưng trên đời này luôn không thể đề phòng từng giây từng phút được.
Cho dù phòng thủ nghiêm ngặt nữa cũng có lúc sơ hở, lỡ như...
“Bẩm xưởng công, tên thứ năm rồi ạ.” Thẩm Trực cung kính trả lời với nét mặt lạnh lùng.
Bắt đầu từ hôm qua tới giờ liên tục có kẻ lén leo lên đỉnh Xu Vân.
Hai tên đầu tiên bị chặn ngay dưới chân núi, đến hôm nay đã mò được lên đến sườn, việc này khiến Thẩm Trực và nhóm đề ky tăng cao cảnh giác, việc bố trí canh phòng, tuần2tra cũng nghiêm ngặt hơn.
Đề kỵ đã thử bắt sống bọn chúng, hoặc thả cho chúng chạy thoát để thăm dò lai lịch, nhưng không ngờ bọn chúng lập tức cắn thuốc độc tự vẫn, hoàn toàn không màng đến tính mạng của mình.
Từ đó có thể thấy nhiệm vụ của bọn chúng là đến ám sát xưởng công, một khi nhiệm vụ thất bại thì phải tự sát ngay lập tức, không được để lại chút dấu vết nào.
Sau khi nhận ra, nhóm để kỵ và ám vệ không nương tay nữa, thấy một tên giết một tên, khiến bọn chúng chỉ có đến mà không thể về, tuyệt đối không để bọn chúng đến gần xưởng công.
Thẩm Trực còn điều không ít đề kỵ từ3Kinh Triệu tới đây, tăng thêm lực lượng phòng vệ cho đỉnh Xu Vân, phần lớn là bố trí từ sườn núi trở xuống.
Từ sườn núi trở lên sẽ do nhóm ám vệ, Phong bá và Niên bá bảo vệ.
Uông Ấn trầm ngâm, kiểu ám sát tàn nhẫn này, thất bại mất mạng tức thì hiển nhiên là những tử sĩ chuyên đi giết người.
Uống Ấn tạm thời chưa nghĩ ra, ai lại trả một cái giá lớn đến vậy để đối phó với hắn? Dường như không chết thì sẽ không dừng lại.
Sở dĩ đám người mặc đồ đen dám mò lên đỉnh Xu Vân là bởi vì biết hắn bị thương.
Bọn chúng chắc chắn có liên hệ với những kẻ xuất hiện ở Lương Châu.
Mặc dù9đã tăng cường lực lượng ám vệ và nhóm để kỵ, nhưng trên đời này luôn không thể đề phòng từng giây từng phút được.
Cho dù phòng thủ nghiêm ngặt nữa cũng có lúc sơ hở, lỡ như...
Nghĩ đến Diệp Tuy cũng đang ở trên đỉnh Xu Vân, chân mày Uông Ấn nhíu lại.
Hắn hạ lệnh: “Truyền tin ra, bổn tọa muốn về Kinh Triệu sớm, ba ngày sau
khởi hành.” Hắn muốn xem thử, rốt cuộc thứ công cụ giết người không sợ chết này nhiều đến đâu! Loại sâu bọ khiến người ta ghê tởm nhất chính là thứ không biết sẽ nhào lên cắn một phát vào lúc nào.
Đã vậy, hắn sẽ giơ cái đùi này ra để nhử bọn chúng cắn cho đã thì3thôi.
Thẩm Trực gật đầu, hiểu được ý Uông Ấn, lập tức đi sắp xếp.
Sau khi Thẩm Trực rời đi, Phong bá liền xuất hiện và nói với Uông Ấn: “Chủ tử, lão nô lo những kẻ đó sẽ chuyển mục tiêu sang phu nhân.
Tốt nhất là chủ tử và phu nhân nên cố gắng ở cạnh nhau, đừng tách ra.” Đương nhiên Uống Ấn biết rõ điều này, cũng đã phòng bị, tăng thêm hai ám vệ bên cạnh Diệp Tuy.
Còn về phần mình...
Ở đây, những lúc không có việc gì quan trọng, về cơ bản hắn đều cùng nàng thưởng hoa ngắm mây.
Hiện giờ phát hiện có thích khách mò đến đỉnh Xu Vân, hắn càng không thể rời xa nàng.
Uông Ấn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Truyền lệnh xuống, không được để phu nhân biết chuyện giả vờ rời khỏi đây, không để đảm sâu bọ đó quấy rầy sự yên bình của phu nhân.” Cô gái nhỏ rất thích nơi này, nếu để nàng biết chuyện nhất định sẽ lo lắng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Hắn đưa nàng đến nơi này là mong muốn nàng rời xa những phiền nhiễu chốn Kinh Triệu, để tâm tình nàng thoải mái dễ chịu hơn.
Song, Diệp Tuy không phải là kiểu cô nương khuê các chẳng hay biết gì, nàng vô cùng nhạy bén.
Cho dù Uông Ấn không nói, thậm chí các đề kỵ ra sức che giấu thì nàng vẫn nhận ra bầu không khí xung quanh nặng nề khác thường.
Trong bữa cơm tối, nàng hỏi Uông Ẩn: “Đại nhân, đã có chuyện gì sao?” Uống Ấn thoáng nhìn nàng, nét mặt vẫn bình thản, chỉ thờ ơ đáp: “Không có gì.” Diệp Tuy khẽ cắn môi, sau đó lại hỏi: “Thật sự không sao chứ ạ? Thiếp luôn cảm thấy có gì không ổn...
Đại nhân không nói, thiếp lại càng nghĩ ngợi nhiều.” Nàng biết Uống Ấn im lặng vì muốn bảo vệ nàng.
Nhưng nàng không muốn mình chẳng hề hay biết gì cả, lại càng không muốn lúc nào cũng nấp sau lưng hắn.
Diệp Tuy quá hiểu “thứ gì cũng không biết” không phải là may mắn, mà là thuốc độc.
Nàng cảm kích sự che chở của Uông Ấn, nhưng cũng sợ bản thân dần dần đánh mất đi sự cảnh giác, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của hắn...
Nàng không che giấu nỗi lòng, lặng yên nhìn Uông Ấn, chờ hắn trả lời.