*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hiện giờ lại xảy ra chuyện, nàng âm thầm hạ quyết tâm: Tuyệt đối không rời xa đại nhân, như vậy mới có thể tăng cường lực lượng bảo vệ bên cạnh hắn.
Nghĩ vậy, Diệp Tuy thở dài, ngập ngừng rồi mở miệng: “Đại nhân, buổi tối...
chi bằng đại nhân nghỉ trong phòng thiếp đi?” Nói xong, nàng cảm thấy hai má nóng bừng, bất giác cúi đầu xuống, không dám nhìn Uông Ấn nữa.
Nàng lo lắng cho sự an toàn của đại nhân, không muốn cạnh hắn thiếu người bảo vệ.
Diệp Tuy cố gắng ổn định nhịp tim đang đập dữ dội, ngẩng đầu nhìn Uông Ấn và nói: “Đại nhân, thiếp không yên tâm.” Hai má nàng vẫn đỏ bừng, nhưng ánh3mắt trong veo đầy cương quyết, dung mạo diễm lệ càng thêm tỏa sáng khiến Uông Ấn không dám nhìn thẳng.
Hắn hiểu tâm lý của nàng, đáy lòng khẽ xao động.
Hắn quyền cao chức trọng, không cần phải tốn nhiều công sức và chẳng tổn hao gì cũng có thể bảo vệ nàng.
Nhưng nàng thì khác...
Nàng đã phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám nói như vậy? Tấm chân tình nàng dành cho hắn sâu đậm đến thế nào? Cô gái nhỏ như vậy, sao hắn lại không yêu thương che chở cho được? Hắn khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt như ánh sao lấp lánh, đáp: “Bổn tọa...”
Thế nhưng trực tiếp mời như vậy quả thật là quá...
quá...
Uông Ấn ngẩn người, trên2mặt xuất hiện vẻ hoảng hốt hiếm thấy.
Cô gái nhỏ vừa nói gì? Buổi tối...
nghỉ trong phòng nàng? Việc này...
Hắn đang định từ chối thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lời đến miệng liền đổi thành: “Được.” Hắn chợt nhớ ra chuyện nàng thường xuyên bị khó ngủ.
Tuy Mộc đại phu có bắt mạch cho Diệp Tuy, còn chế một ít thuốc viên an thần để nàng uống nhưng cũng không mấy hiệu quả.
Trước đây khi ở trong phủ, mỗi lần thấy trong phòng nàng thắp nến, hắn đều không nhịn được mà ghé qua, chẳng mấy chốc sẽ thấy nàng mệt mỏi gật gù rồi nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Hiện giờ thì sao? Từ sau khi lên đỉnh Xu Vân, bởi3vì Uông Ấn bị thương nên Mộc đại phu luôn ở bên cạnh để điều hòa chân khí cho hắn.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, hắn không qua phòng Diệp Tuy nữa.
Tuy Mộc đại phu có bắt mạch cho Diệp Tuy, còn chế một ít thuốc viên an thần để nàng uống nhưng cũng không mấy hiệu quả.
Trước đây khi ở trong phủ, mỗi lần thấy trong phòng nàng thắp nến, hắn đều không nhịn được mà ghé qua, chẳng mấy chốc sẽ thấy nàng mệt mỏi gật gù rồi nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Hiện giờ thì sao? Từ sau khi lên đỉnh Xu Vân, bởi vì Uông Ấn bị thương nên Mộc đại phu luôn ở bên cạnh để điều hòa chân khí9cho hắn.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, hắn không qua phòng Diệp Tuy nữa.
Trong đầu Uống Ấn bỗng hiện lên cảnh Diệp Tuy thao thức đến bình minh.
Đêm dài đằng đẵng, nàng bị khó ngủ như vậy, chắc
chắn sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nặng nề, phải không? Nếu đã thể, hắn sẽ ở bên cạnh nàng để nàng yên tâm.
Nghe Uông Ấn đồng ý, Diệp Tuy mấp máy môi, không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ cảm thấy hai má càng lúc càng nóng như lửa.
Một lúc lâu sau, hơi nóng mới tan dần, nàng cố gắng bình tĩnh nói: “Đại nhân, thiếp sẽ cho người chuẩn bị thêm giường nệm ở gian ngoài...
đại nhân phải chịu thiệt thòi rồi.” Gian3ngoài hơi nhỏ, đương nhiên không thể so với phòng ngủ của Uông Ấn.
Có điều, đây là vì sự an toàn của đại nhân...
Đại nhân đã nói mấy con sâu kia sẽ không nhảy nhót được mấy ngày nữa, qua mấy ngày này thì sẽ ổn thôi.
Nàng tỏ ra thản nhiên, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
Lúc Diệp Tuy dặn dò, Bội Thanh không khỏi ngẩn người, đầu óc rối thành một nùi.
Tuy phu nhân gả cho Đốc chủ đại nhân nhưng hai người họ không như vợ chồng thật sự, bây giờ ngủ chung phòng, cứ cảm thấy có gì đó là lạ...
Quý ma ma cũng có cảm giác như vậy, không nhịn được liền hỏi: “Phu nhân, Đốc chủ đại nhân muốn nghỉ cùng phòng sao? Thế này...
có ổn không?” Dạo gần đây Quý ma ma khá ủ dột.
Bà là nhũ mẫu của Diệp Tuy, nhìn nàng lớn lên, hi vọng rằng nàng được hạnh phúc vui vẻ, ai ngờ cô nương của bà lại lấy một hoạn quan.
Tuy Quý ma ma biết sau khi gả đến chủ nhà họ Uông, tâm tình Diệp Tuy thoải mái hơn, nụ cười cũng khác trước đây, nhưng bà vẫn thấy thiếu cái gì đó.
Bà vẫn luôn để mắt đến sự tiếp xúc giữa phu nhân và Đốc chủ đại nhân.
Càng quan tâm, bà lại càng cảm thấy xót xa.
Bà không muốn phá hỏng nụ cười trên mặt phu nhân, nhưng chẳng lẽ phu nhân phải sống như vậy mãi sao? “Nhũ mẫu, gần đây trên núi không mấy yên bình, đại nhân tạm thời sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Nhũ mẫu không cần phải lo lắng đâu.” Diệp Tuy an ủi Quý ma ma.
Tất nhiên là nàng biết nhũ mẫu mình đang nghĩ gì, nhưng có nhiều chuyện nàng không biết nên nói thế nào, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Thời gian sẽ có câu trả lời, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Có lẽ thời gian qua đi, nhũ mẫu sẽ hiểu được suy nghĩ của nàng.