A Cửu trở về bồn nước nóng, nàng ta bước vào liền thấy Nhược Y đang nhắm mắt trầm tư. Thân thể đương nhiên không một mảnh vải ngâm dưới nước, chỉ thấy vai trần ẩn hiện,mặt A Cửu liền một phen đỏ ửng. Giữa hình ảnh mới mẻ như vậy nếu ai không ngượng thì chính là giả.
Biết A Cửu vào, Nhược Y mắt vẫn nhắm, nhưng âm thanh trong trẻo:
"Hắn đã uống cạn?"
"Phải, chủ nhân."
Nhược Y hài lòng, khóe miệng bỗng nhiên cong lên, A Cửu đến bên cạnh, đưa ra một lọ thuốc nhỏ:
"Lúc nãy, hoàng thượng kêu A Cửu đem cho người thứ này. Nếu pha vào nước sẽ có mùi thơm, da mịn và dãn xương cốt! "
A Cửu đem ra, nói cũng chỉ nói, mặc dù biết người kia sẽ không bao giờ nghe, huống gì là dùng đến.
Nhược Y mở mắt, cầm chiếc lọ hoa săm soi, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi nàng. Chỉ vài giây sau, người kia nhanh chóng dùng yêu thuật xóa nó tan thành bụi...
Chương Du Quân hỡi Chương Du Quân! Không ngờ cũng có ngày ngươi chết mệt vì ta...
Nàng làm sao cảm kích trước một người từng âm mưu sát hại cha mẹ nàng? Trực tiếp giết sư phụ nàng? Nếu không vì Minh Uất Phong... nếu không vì hắn sáng lập và đưa cho Chương Du Quân sợi dây chuyền chống yêu quái, thì đến giờ cả hai đều mồ yên mã đẹp.
Đưa tay một lần nữa, Nhược Y thấy vòng tay của mình phát sáng, sau đó hài lòng lại nhắm mắt, miệng lại khẽ cười mĩm...
A Cửu thu vào tầm mắt, chưa một ai làm cho Nhược Y có nụ cười chân thật nhẹ nhàng như vậy. Chưa một ai... A Cửu có một chút buồn mong manh, một nổi buồn lạnh lẽo...
Bỗng một thân ảnh nữ nhân áo đen từ cửa sổ trên cao nhảy xuống làm gián đoạn tầm nhìn của A Cửu, Sát Tinh Vệ đáp xuống, tần ngần nhìn cả hai. Hôm nay không ngờ có A Cửu ở đây, nàng phân vân không biết có nên nói gì với Nhược Y khi có mặt một tiểu cô nương trong sáng này hay không.
A Cửu mắt thấy Sát Tinh Vệ, biết mình phải làm gì, chỉ khẽ cúi đầu chào cả hai, rồi nhanh bước ra đóng cửa lại. Lòng thoáng cảm thấy đau đớn, vì nàng biết, Nhược Y và Sát Tinh Vệ sẽ làm gì...
Tất cả trả lại sự im lặng cho căn phòng cùng với nhịp thở của cả hai. Sát Tinh Vệ mắt thấy chiếc vòng trên cổ tay mình phát sáng, lại thấy chiếc vòng quen thuộc trên tay của Nhược Y kia cũng vậy. Lòng nàng trầm lại, nếu ngày đó không đưa cho tiểu cô nương kia chiếc vòng này thì có lẽ Nhược Y không đem lòng yêu nàng...
Nhược Y nghe mùi hương thiên nhiên quen thuộc, lại thấy vòng sáng nên biết chắc ngươi kia đã về tới.
"Hôm nay sao lại có nhả hứng tự thân tìm đến? Thật ngạc nhiên, tới đây."
Sát Tinh Vệ chừng chừ một lúc, rồi quyết định nhẹ nhàng bước đến:
"Là tên Lã Tần Uy nhờ vả, hắn ta theo dõi Triển Phi, liền biết nàng ta nghi ngờ thuốc có vấn đề. Hơn nữa..."
Ngập ngừng một chút, nàng tiếp lời:
"Hơn nữa.. Chương Du Quân vừa lên cơn đau tim, còn nôn ra huyết xanh."
Nhược Y thích thú cười lớn, nhưng không giấu được nét mặt lạnh lùng khi nhắc đến Triển Phi:
"Triển Phi nghi ngờ, thì ta sẽ tìm giết chết ả, nếu Vệ không muốn ta giết người bừa bãi, thì ta sẽ nói khiến ả lờ đi, lúc đó ta sẽ không để ý đến."
Sát Tinh Vệ im lặng, nàng không hiểu sao Nhược Y lại muốn giết Chương Du Quân đến vậy. Mắt lại nhìn vào chiếc vòng của Nhược Y, liền vô thức ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào chiếc vòng kia. Thấy một bàn tay chạm vào mình, Nhược Y mở mắt, khóe miệng cười dịu dàng, mặc dù không hiểu Tinh Vệ tính làm gì:
"Ngươi còn giữ sao? Đã 12 năm, nó cũ đi một chút..."
Năm xưa Sát Tinh Vệ chỉ định mua cho muội muội mình, nhưng vì đồng cảm với tiểu cô nương này mà đem tặng. Khi đó quả thật Nhược Y nhìn rất giống Sát Tinh Tú, nên rất muốn ôm vào lòng mà che chở...
Nhược Y không nói gì, khóe miệng cong lên, vẻ mặt của Tinh Vệ lúc suy nghĩ rất cuốn hút, liền không ngăn được:
"Vệ, cởi y phục ra, xuống đây!"
Câu nói kéo Tinh Vệ trở về hiện tại, vì đối với nàng nó thật đáng sợ. Nhược Y lại tính làm chuyện đó bây giờ hay sao?
Thấy người kia bất động, Nhược Y có chút không vui, nóng lòng:
"Ngươi không nghe thấy à?"
Rất lâu sau, Tinh Vệ mới đưa tay cởi hết y phục và bước xuống nước. Cả hai thân thể xích lõa ở cùng một nơi. Nhược Y lúc này mới hài lòng đưa tay ôm nhẹ người kia, tham lam hít hết mùi hương trên người Vệ của nàng.
"Vệ.. ta có quan trọng với ngươi hay không? "
Câu hỏi thật lòng xuất phát từ tim Nhược Y, nàng đôi lúc cảm thấy người kia vô cùng ảo dịu. Nàng cảm nhận sự ôn nhu dịu dàng, quan tâm của người kia nhưng tình yêu thì rất mơ hồ. Nàng sợ một ngày nào đó tất cả trở thành ảo tưởng...
Nàng không cho phép.
Nàng chỉ muốn Sát Tinh Vệ yêu nàng, yêu đến không còn đường lui.
Yêu đến chết!
Sát Tinh Vệ biết câu hỏi này quá thừa thãi. Nếu nói không thì lại không đúng, nếu nói có thì sẽ rất sợ làm người kia tăng tình cảm cho mình. Đồng nghĩa với việc tăng sự hối lỗi của bản thân nhiều hơn nữa..
"Có!"
Chỉ một câu ngắn gọn Nhược Y đã thấy vui sướng rồi. Nàng không cần nhiều, vì nàng tin Sát tỷ tỷ lòng nàng sẽ không bao giờ nói dối.
Nhược Y cao hứng:
"Vệ, hôn ta."
Sát Tinh Vệ nhìn sâu vào đôi mắt người kia, hình dạng phàm nhân hay yêu quái, tất cả đều không làm mất sự buồn bã bên trong. Không biết tựa lúc nào, Nhược Y lại sở hữu đôi mắt buồn đến như vậy.
Nàng còn thấy cả sự yêu thương hy vọng, dường như nàng không xứng đáng để nhận nó.
Tinh Vệ đưa bờ môi chạm vào, có chút ẩm ướt, nóng ấm. Môi nàng luôn lạnh, nhưng chẳng bao giờ Nhược Y khó chịu. Lạnh! Chỉ càng làm Nhược Y kích thích, càng muốn sưởi ấm nó.
Sát Tinh Vệ hôn nhẹ nhàng, chỉ mút một chút, nhưng người kia chờ không kịp, liền đưa lưỡi vào khám phá khoang miệng Tinh Vệ. Càng nuốt, Nhược Y càng thích vị bạc hà của người nàng thương.
Tay Nhược Y thuận thế đưa lên khỏa tròn của Tinh Vệ xoa nhẹ, nâng niu. Nụ hôn được dứt, chỉ trọn vẹn trong hai phút cũng khiến nữ nhân áo đen kia cảm thấy thở khó khăn.
Nhưng đối với Nhược Y chưa bao giờ là đủ! Khóe miệng nàng cong lên, đem Sát Tinh Vệ xoay lại đè vào thành hồ nước.
Nàng vuốt ve đôi môi sưng nhẹ của người kia vì màn hôn lúc nãy, tay dời xuống cổ trắng nõn kia, ánh mắt dâng một tràn mong muốn...
Sát Tinh Vệ giật mình, biết ngưòi kia muốn gì, đôi môi đắng chát. Thầm hận bản thân mình quá tốt bụng, để Lã Tần Uy lừa gạc đến đây. Nàng thầm nhắc nhở bản thân phải chịu đựng, sau khi thành công Tuyệt Kiếm Pháp trả thù cho muội muội, nàng sẽ tự sát, lấy lại tự do.
Nàng dặn bản thân phải bình thản, để người kia tự do trên thân thể mình. Dù sao đã không còn là xử nữ, có