Như mình đã nêu ở phần giới thiệu. Bộ truyện mình viết là xuyên không nên sẽ có những cảnh Cổ đại - Hiện đại đan xen nha!!!
_______________________
Hiện đại...
"Tôn Gia" là một tập đoàn công ty du lịch không quá lớn nhưng rất nhiều nhà đầu tư ở Bắc Kinh để ý đến. Người điều hành chính là một lão gia lớn tuổi, danh là Tôn Hủy Hào, lý lịch vô cùng sạch sẽ.
Sáng nắng, một nam nhân chừng hai mươi tám tuổi chạy vội đến bên một văn phòng, gương mặt có đeo cặp kính đen tròn trông rất ngố. Dừng lại, thần thái rụt rè của hắn mới dần lộ ra, ngập ngừng gõ cửa. Bên trong có một âm thanh trong trẻo:
"Vào nhanh."
Đặt tài liệu xuống bàn, hắn tiếp tục ấp úng. Giọng nói luôn luôn lắp bắp, xem chừng cứ như đang đứng trước một tổng thống hay thiên tai:
"Phiền.. Tôn tiểu thư... không không, Phiền...phiền Tôn tổng ký vào đây.."
Nữ nhân kia dung mạo nhìn qua khá xinh đẹp, nhưng tính tình thì hơn cả thú dữ, đúng ra cả một sở thú:
"Tĩnh Ngạn ngốc, ta nắm chức Giám đốc đã hơn hai tháng, ngươi còn gọi chưa quen? "
Âm thanh nghe như ngọn núi lửa phun trào. Chẳng cần đọc đó là thứ sổ sách gì, nàng thẳng tay ký sạch, sau đó ném xuống bàn, phất tay ra hiệu:
"Lui lui, ta còn phải vẽ! "
Tĩnh Ngạn tội nghiệp ôm xấp giấy lùi về, sau đó vì luống cuống mà làm rơi toàn bộ xuống sàn. Vừa dọn vừa thầm nghĩ rằng số mệnh tới đây đã dứt, không còn đường về nhà nữa.
Nhưng trái ngược, người kia bình thản đi đến nhặt giùm Tĩnh Ngạn, sau đó đưa đến trước mặt hắn, nụ cười như tia nắng hiện ra, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng:
"Tĩnh ca ca, có phải Tôn Đồng ta rất đáng sợ hay không?"
Tĩnh Ngạn ngây ngốc nhìn đề phòng, chưa kịp trả lời liền bị một xấp tài liệu đánh vào đầu:
"Ngươi dám nói có ta đánh hư mắt kính nhà ngươi ".
Một cái thứ hai:
"Cái đồ hậu đậu."
Tiếp đến cái thứ ba:
"Còn gọi Tôn tiểu thư ta may cái miệng ngươi lại."
Tĩnh Ngạn nhận lấy liên hoàn giấy, sau đó vừa ôm đầu vừa mở cửa thoát thân. Thầm trách số phận vì thi rớt điểm mà phải làm trợ lý, trợ lý cho một tên tiểu thư liều mạng họ Tôn tên Đồng. Hắn rất muốn nghỉ việc, nhưng vài tháng trước, vì quên đeo kính phải tông vào chiếc xe của Tôn Đồng, thiệt hại chỉ rớt cái kính xe. Nhưng là đụng phải đồ của Tôn Đồng, Tĩnh Ngạn đâu đơn giản chỉ đền một cái kính?
Tĩnh Ngạn đi mất, Tôn Đồng còn lẩm bẩm chửi rủa hắn là tên phá đám, mất thời gian vẽ của nàng, còn chuẩn bị đóng cửa thì một bàn tay ngăn lại. Là Tôn Hủy Hào:
"Hay nhỉ? Ngươi làm việc thật khiến baba tự hào nha."
Giọng nói mỉa mai làm nàng cứng họng, sau đó đến bên ghế xoay ngồi xuống, nhanh chóng gấp sách vẽ lại. Miệng không quên nở một nụ cười ngượng:
"Thật vui haha.. à.. cách nhau vài tầng lầu mà baba đã nhớ con gái cưng này rồi. Thật cảm động."
"Hai tháng qua lên chức vụ cao mà chỉ thấy vẽ. Khi nào ta mới yên tâm giao lại công ty cho ngươi đây? "
Nụ cười của Tôn Đồng trở nên méo mó, nàng gãi gãi đầu, sau đó cầm lấy sách vẽ quăng vào một gốc, cười cười giải thích:
'"Chỉ là thú vui thư giãn, haha... baba đừng để ý."
Tôn Hủy Hào lắc đầu, ông quyết định giao cho nàng một công việc, mục đích rèn luyện thực lực:
"Bỏ qua bỏ qua. Sắp tới có một dự án mở đường phá rừng làm khu nghỉ dưỡng. Cách đây tầm ba mươi phút đi đường. Baba cho thuê một căn nhà lớn nghỉ chân rồi, tất cả chỉ có vài ngày. Ngươi đến quan sát và đo diện tích viết báo cáo lại đưa cho Tĩnh Ngạn. "
Có lẽ đây là cơ hội tốt cho khung cảnh vẽ của Tôn Đồng, nhưng nàng không hứng thú, chỉ vì có tên Tĩnh Ngạn.
Thật sự, chỉ hàng ngày nhìn cặp mắt kính của hắn thôi, nàng đã muốn tuyệt thực rồi. Tại sao lại có một người ngố như vậy chứ?
Tôn Đồng ủ rủ ngửa ra ghế xoay, thở dài nhìn trần nhà. Không đi thì trở lại làm Tôn tiểu thư, nghe lời sẽ thành Tôn tổng. Thầm nghĩ, số mệnh ranh giới giữa cưỡi voi và cưỡi chuột thật mỏng manh.
_____________________
Cổ đại...
Từ ngày Chương Du Quân nôn ra huyết lục, Triển Phi bắt đầu nghi ngờ thuốc mà A Cửu - thân cận của Minh Nhược Hoa đem tới. Nàng cũng đã đổi