Tiếng ồn ào nhộn nhịp của khu chợ làm Sát Tinh Vệ vơi đi chút chuyện buồn. Nàng đi cùng một tảng băng tên là Nhược Y, cả người lúc nào cũng tỏa ra sát khí lạnh nhạt, đôi lúc, nàng còn cảm thấy Nhược Y thật khó gần.
Đi một quãng, nàng dừng lại nhìn bên xa, sau đó âm thanh trở nên phấn khởi. Vẻ mặt tươi tắn:
"Chủ nhân, ngươi ăn kẹo hồ lô hay không?"
Nhược Y đăm chiêu nhìn Tinh Vệ, tự hỏi bản thân không biết từ khi nào nhắc đến kẹo hồ lô lòng lại nghĩ đến người kia nhiều như thế.
"Ta không còn nhỏ, ngươi nghĩ ta sẽ ăn những thứ vớ vẩn này sao?"
Sát Tinh Vệ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt đó, nhưng chỉ khẽ cười mỉm. Hành động lọt vào tầm mắt Nhược Y, khiến nàng có chút đỏ mặt:
"Ngươi cười cái gì?"
Không có lời hồi đáp, Sát Tinh Vệ bình thản lấy ra hai đồng bạc, sau đó nhẹ nhàng đến mua hai cây. Làm sao nàng không biết Nhược Y chính là ngại ngùng?
Nàng còn nhớ cách đây vài tuần, Nhược Y vì đã lâu không uống máu mà có chút suy sụp sức lực. Đến đêm khuya vì quá mệt mà ngủ rất say, sau đó còn luôn miệng nói mớ rằng "hồ lô! hồ lô!". Làm cho Sát Tinh Vệ một phen cười suốt đêm.
Ai bảo đây là yêu quái tầm thiên hạ cơ chứ? Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu Nhược với ước muốn đơn giản, tiểu Nhược luôn dễ thương.
Đưa hai cây kẹo đến trước mặt, Sát Tinh Vệ không nói gì, chỉ dùng cử chỉ kêu nàng cầm lấy, sau đó là một nụ cười vô cùng cưng chiều.
Nhược Y ngại ngùng không tả được, còn len lỏi một chút không ưng ý.
Ngày nhỏ là ngày nhỏ, bây giờ kêu nàng đi ăn kẹo chẳng khác gì xem nàng như một tiểu cô nương ngày xưa. Vì xấu hổ, Nhược Y không cần nhìn mà bỏ đi trước, để người kia cười thầm mà đuổi theo sau.
Tiểu Nhược thật dễ thương...
Chạy theo cho đến khi nàng nắm được tay Nhược Y kéo lại, cũng là lúc đụng trúng một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi, mặc y phục hồng phấn rất nhu mì.
Sát Tinh Vệ đụng nhẹ thôi, nhưng màu y phục làm nàng chú ý đến, vì ngày xưa, muội muội của nàng rất thích mặc đồ màu hồng, ngay cả hoa dại cũng chỉ thích hoa màu hồng.
Khẽ thả tay người kia ra, Tinh Vệ cúi người xuống nhìn tiểu cô nương đó, quên mất Nhược Y dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình. Vì trong nhất thời, chưa bao giờ Tinh Vệ tự ý buông tay nàng trước cả...
"Này tiểu nữ, sao muội khóc?"
Tiểu cô nương nhìn thấy Sát Tinh Vệ hỏi han, liền nhõng nhẽo mà khóc to hơn:
"Tỷ tỷ.. hức hức... tỷ tỷ nói muội ở đây đợi tỷ mua kẹo hồ lô về, nhưng rất lâu rồi không thấy. Muội sợ.. hức.. hức... sợ tỷ tỷ bỏ rơi lại đây... Hức hức.. không muốn lạc tỷ tỷ, không muốn lạc cha mẹ"
Khóe mắt Sát Tinh Vệ cay đỏ từ lúc nào, chính là nàng không tốt. Ngày đó sau khi tặng hồ lô, vì đồng cảm mà đem chiếc vòng mình cực khổ làm thuê làm mướn mới mua được mà tặng cho Nhược Y. Vì cạn ngân lượng mà chỉ mua cho A Tú được một cây kẹo nhỏ.
Nàng nhớ khi đó A Tú chạy ra ôm nàng, sau đó ăn một viên, không hỏi kẹo to hay nhỏ, chỉ thành thật đưa trước mặt mà nói:
"Tỷ tỷ sao không mua hai cây? Sao tỷ không ăn? Hay là ăn chung với A Tú đi? Nha nha?"
Lời nói trong trẻo cứ vang bên tai, Sát Tinh Vệ chỉ lắc đầu bảo:
"Tỷ không thích ăn."
Rồi xoa đầu tiểu muội muội mình.
A Tú còn ngây thơ hỏi nàng có mua được vòng hay không. Nàng thành thật mà nói màu hồng đã hết, chỉ mua được màu đỏ, nhưng đã cho một tiểu cô nương đi lạc.
Tiểu Tú vô cùng đồng ý, nàng biết rằng những người không có cha mẹ thì rất đáng thương giống mình. Nên ngoan ngoãn không khóc lóc, và chờ đợi cho đến khi Tinh Vệ đã đủ bạc mua một chiếc vòng khác. Nhưng nàng đã không có cơ hội tự tay đeo cho muội muội mình nữa...
Giờ nhìn tiểu cô nương này, nàng đau quặng thắt, không chừng chừ mà dúi vào bàn tay bé nhỏ kia một cây:
"Cầm đi, tỷ tỷ muội sẽ sớm quay lại, chính là đang mua kẹo đó."
Người kia cầm lấy, đã bớt nín khóc, vừa lúc đó có một nữ nhân chừng mười bảy tuổi chạy đến, thở hồng hộc:
"Di Di à, tỷ tìm rất nhiều nơi nhưng kẹo đã bán hết, tỷ xin lỗi..."
"Không sao không sao! Vị cô nương xinh đẹp này đã tặng cho muội một cây. Tỷ về là tốt rồi, tốt rồi."
Vòng tay bé bỏng ôm lấy nữ nhân kia mà khóc rất lớn. Nàng cũng xoa lưng dỗ nín, rồi đứng lên cúi đầu cảm ơn Sát Tinh Vệ. Nhưng Sát Tinh Vệ không đáp không cười, chỉ im lặng bỏ đi, nàng chỉ cần biết cả hai không lạc nhau là được.
Toàn bộ