Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại truyen5z.com
Edit: Malbec
Dương Giai bị Trương Tiêu kéo vào trốn trong phòng trà, cô có chút bất đắc dĩ nói: “Người đến rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại thần thần bí bí như thế, ngay cả lễ tân như tớ cũng phải tránh đi.”
Trương Tiêu cười khổ.
Nghĩ một hồi, Dương Giai lại cảm thấy may mắn mà vén mái tóc dài, thấp giọng nói: “May mà người cần tư vấn như thế này không nhiều lắm, nếu không mỗi ngày chúng ta đều phải bận rộn.”
Trong phòng làm việc, Úy Lam mặc áo sơ mi trắng quần culottes màu xám, cả người đều hiện lên vẻ chín chắn tri thức.
Lúc đang làm việc, dù sao cô cũng sẽ mặc đồ liên quan đế nghề nghiệp, dù sao nghề tư vấn tâm lý này cần phải khiến ấn tượng đầu tiên của khách hàng với mình là cảm giác có thể tin tưởng. Mà cách ăn mặc chín chắn tri thức thường sẽ cộng thêm điểm ấn tượng đầu tiên.
Giống như hiện tại, cảm giác của Thường Tinh Tử khi nhìn thấy cô rõ ràng là thở dài một hơi.
Trong tiệc rượu mấy ngày trước, Úy Lam mặc một bộ váy chiffon trắng, xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng tiên khí bồng bềnh quá, từ đó khiến cô trông hơi nhỏ tuổi.
Bây giờ thấy cô ăn mặc như thế này, Thường Tinh Tử có cảm giác yên tâm.
Cô ta kéo đứa trẻ bên người, thấp giọng nói: “Tiểu Tuấn, có phải là nên chào hỏi với dì không?"
Úy Lam xoay người, nhìn đứa trẻ với gương mặt tuấn tú trước mặt. Nó kế thừa ưu điểm ngoại hình của bố mẹ, đặc biệt là mẹ Thường Tinh Tử, hai người quả thật là được đúc ra từ một khuôn.
Lúc này đứa bé có phần hiếu kỳ nhìn Úy Lam.
Cảm xúc xem như ổn định.
Không phản kháng như những lần đến các văn phòng tư vấn tâm lý khác, có lẽ là vì người quen nên mới giảm bớt sự đề phòng và nhạy cảm trong lòng nó.
Úy Lam thấy đứa bé không nói lời nào bèn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ, dịu dàng nói: “Tiểu Tuấn.”
Chu Khải Tuấn nhìn cô, mắt to chớp chớp.
Cô hỏi: “Tiểu Tuấn thích uống gì?”
Thường Tinh Tử một bên nghe thấy chỉ nhìn về phía Úy Lam, cũng không nói chen vào. Đến khi Úy Lam cho người bưng nước ép hoa quả đến thì vẻ mặt cô ta hơi thay đổi, dường như muốn ngăn cản.
Nhưng mà Úy Lam đã nở nụ cười trấn an với cô.
Lúc này, Thường Tinh Tử mới cố nhịn không nói.
Không lâu sau, Trương Tiêu gõ cửa, Úy Lam tự mình ra mở cửa, nhận lấy đồ uống trong tay cô ấy.
Trương Tiêu dựa theo sắp xếp của Úy Lam, không chỉ chuẩn bị nước ép hoa quả mà còn chuẩn bị đồ ngọt.
Úy Lam đưa nước ép hoa quả cho Chu Khải Tuấn và cà phê cho Thường Tinh Tử.
Chu Khải Tuấn cầm ly nước chanh lên uống mà không hề động đến đồ ngọt, Úy Lam đẩy đĩa sứ nhỏ đựng đồ ngọt đến trước mặt nó, thấp giọng nói: “Cái này rất ngọt nè, cháu có muốn thử một chút không?”
Đứa bé thoáng nhìn về phía cô, nghe thấy Úy Lam nháy mắt với mình, nói: “Cảm ơn ngày đó cháu đã chiêu đãi dì nhé.”
Chu Khải Tuấn chớp chớp mắt.
Cúi đầu cười một tiếng.
Thường Tinh Tử một bên nghe thấy như lọt vào sương mù, cũng may cô kiềm chế giữ yên lặng.
Chờ Chu Khải Tuấn ăn xong bánh ga tô, Úy Lam đột nhiên nâng cằm, thấp giọng hỏi: “Cháu cảm thấy nhàm chán không, chỗ của dì có bút vẽ này, nếu không chúng ta vẽ tranh đi.”
Chu Khải Tuấn ngẩng đầu.
Úy Lam đã đứng dậy, cầm bút màu nước và giấy vẽ đã sớm chuẩn bị trước tới. Bút màu nước có đầy đủ màu, từ màu sáng tới màu tối, từ rực rỡ đến trầm lắng, gần như là màu nào cần cũng có.
Vẽ tranh là một phương pháp trị liệu tâm lý thường gặp.
Chu Khải Tuấn nhìn về phía cô, Úy Lam vẫn cười dịu dàng như cũ.
Cuối cùng, đứa trẻ do dự vươn tay ra, lấy ra một cây bút màu nước nhìn như đặt được đặt lộn xộn trong hộp.
Nét bút đầu tiên rơi trên giấy vẽ màu trắng.
Thời gian trôi qua, đứa bé càng ngày càng thả lỏng, thậm chí còn sai khiến Thường Tinh Tử: “Mẹ, con muốn cái bút kia.”
Thường Tinh Tử thấy con thả lỏng như thế cũng bắt đầu vẽ tranh cùng nó.
Thậm chí cô còn hỏi: “Tiểu Tuấn muốn vẽ cái gì, mẹ giúp con một tay.”
Không ngờ Chu Khải Tuấn lại lắc đầu, kiên định nói: “Không muốn, con có thể tự vẽ.”
Cuối cùng, Chu Khải Tuấn thả bút màu xuống, Úy Lam hỏi nó: “Tiểu Tuấn vẽ xong rồi nhỉ?”
Đứa bé gật đầu.
Úy Lam cúi đầu nhìn bức tranh nó vẽ, hồi lâu sau Thường Tinh Tử hỏi: “Tranh Tiểu Tuấn vẽ có vấn đề gì sao?”
Thật ra Tiểu Tuấn vẽ rất đơn giản, là một tiểu viện, trong viện có một ngôi nhà, trong ngôi nhà có ba người, nhìn như một nhà ba người. Xung quanh còn có hoa nhỏ cỏ nhỏ, thẩm chí trên không trung còn có một mặt trời thật cao.
Thật ra thì trước đó Chu Khải Tuấn đã tiếp nhận trị liệu của những bác sĩ tâm lý khác, mà phương pháp trị liệu để trẻ em vẽ tranh để phán đoán tâm lý trẻ em cực kỳ phổ biến, chỉ là Chu Khải Tuấn không chịu phối hợp, cho dù miễn cưỡng cầm bút vẽ cũng chỉ tùy tiện vẽ mấy đường, căn bản không vẽ cẩn thận như hôm nay.
Vì vậy nên Thường Tinh Tử rất bất ngờ.
Nhưng cô nhìn cẩn thận nửa ngày cũng không nhìn ra manh mối gì, chỉ có thể mở miệng hỏi.
Úy Lam chỉ vào bức tranh: “Thật ra Tiểu Tuấn đã nói cho chúng ta biết rất nhiều chuyện.”
Thường Tinh Tử ngây thơ nhìn cô.
Cũng may Úy Lam chỉ cười nhẹ, không làm ra vẻ thần bí mà chỉ vào bức tranh: “Thật ra vấn đề tâm lý trẻ em đơn giản là đến từ biến cố gia đình hoặc áp lực từ trường học. Mà vấn đề của Tiểu Tuấn, tôi nghĩ cho dù cô không đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý cũng đã hiểu rõ rồi.”
Sắc mặt Thường Tinh Tử cứng đờ.
Cô ta đột nhiên hiểu rõ.
Nhưng Úy Lam chỉ vào bức tường trong bức tranh: “Bức tường của Tiểu Tuấn bị bịt kín.”
Thường Tinh Tử cúi đầu nhìn bức tranh, bên ngoài ngôi nhà là một hình vuông, lúc trước cô không hiểu ý nghĩa của hình vuông này, qua lời nhắc của Úy Lam mới hiểu ra đây là một bức tường.
Thằng bé vẽ một bức tường bịt kín.
“Điều này nói rõ nội tâm Tiểu Tuấn rất nhạy cảm, nó rất bài xích thế giới bên ngoài, muốn bảo vệ được vùng đất nhỏ thuộc về riêng mình, cho nên mới vẽ một bức tường bịt kín, ai cũng không thể đi vào.”
Đôi mắt Thường Tinh Tử hơi mở to.
Ngón tay Úy Lam chậm rãi chuyển đến ba người trong ngôi nhà, cô nói: “Vừa rồi lúc Tiểu Tuấn vẽ ba người này, trước tiên vẽ người cha và đứa bé trước, rất lâu sau mới vẽ thêm người mẹ, có phải không?”
Chu Khải Tuấn vốn đang rũ đầu xuống, sau khi nghe Úy Lam nói liền ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn cô.
Thường Tinh Tử một bên hít sâu một hơi, nhìn về phía con trai, thấp giọng hỏi: “Tiểu Tuấn không thích mẹ sao?”
Đứa bé mím môi, không trả lời cô ta.
Thường Tinh Tử đưa tay che mặt mình, hít sâu một hơi.
Úy Lam cúi đầu nhìn đứa bé, nói nhỏ: “Tiểu Tuấn vẫn thích mẹ đúng không, nếu không thì sẽ không vẽ mẹ lên.”
Ngôi nhà được vẽ lên này chính là nơi mà đáy lòng Tiểu Tuấn muốn bảo vệ nhất. Nếu không nó cũng sẽ không vẽ một bức tường vây quanh ngôi nhà, nhưng khi đang vẽ một nhà ba người, đầu tiên nó vẽ người cha và đứa con, cuối cùng mới vẽ thêm người mẹ.
Nó do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không cách nào bỏ qua mẹ.
Thường Tinh Tử xoa xoa chóp mũi, vô cùng chua xót.
Đến khi Úy Lam chỉ vào người đàn ông trong bức tranh, nói khẽ: “Cha Tiểu Tuấn đeo kính sao?”
Thường Tinh Tử nhìn theo ngón tay Úy Lam, cô ta sững sờ.
Sau đó, đôi mắt cô mở lớn, lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.
Chu Ngưỡng Kiệt không đeo kính, ngược lại người kia lại đeo kính.
Vừa nãy nhìn thấy con trai vẽ, theo bản năng cô cảm thấy Chu Khải Tuấn vẽ một nhà ba người là ba người bọn họ, thậm chí đáy lòng còn hết sức tủi thân. Hiện giờ, qua sự nhắc nhở của Úy Lam, Thường Tinh Tử mới chú ý tới người đứa bé vẽ không phải là Chu Ngưỡng Kiệt.
Nhìn thấy biểu cảm của Thường Tinh Tử, Úy Lam đứng dậy, cô nhấn điện thoại gọi Trương Tiêu đến.
Không lâu sau thì tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Úy Lam nhìn Chu Khải Tuấn, thấp giọng nói: “Tiểu Tuấn, cháu ra ngoài chơi với chị gái trước, để cho dì và mẹ tâm sự được không?”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đứa bé rời đi, cả người Thường Tinh Tử nằm ngửa trên ghế salon, sự mệt mỏi hiện lên rõ rệt.
Úy Lam yên lặng ngồi đối diện cô, thậm chí tiếng hô hấp cũng cực nhẹ.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Thường Tinh Tử thở ra một hơi, tự giễu nói: “Úy tiểu thư, chắc hẳn cô đã nhìn ra, người cha Tiểu Tuấn vẽ không phải là chồng tôi bây giờ.”
Thường Tinh Tử bật cười, đưa tay lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Cô ta vẩy vẩy điếu thuốc trước mặt Úy Lam.
Úy Lam đưa tay ra dấu mời, Thường Tinh Tử cười cảm ơn.
Cái cô ta lấy ra là thuốc lá cho nữ với vị bạc hà không quá nồng.
Sau khi hút được nửa, cuối cùng Thường Tinh Tử cũng mở miệng: “Tôi xuất thân từ một tỉnh nhỏ, không thi đậu đại học, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà được làm diễn viên. Lúc vừa mới bắt đầu chỉ có thể làm diễn viên quần chúng trong đoàn phim. Năm 20 tuổi thì quen biết Chu Ngưỡng Kiệt, khi đó anh ấy là phú nhị đại, tôi đây ngay cả một diễn viên nhỏ cũng không bằng.”
Chuyện xưa rất tầm thường, Thường Tinh Tử mang thai nhưng lúc đó tuổi Chu Ngưỡng Kiệt cũng không lớn, còn đang học ở nước ngoài.
Cô vốn định phá bỏ đứa bé, coi như chưa xảy ra chuyện gì, thế nhưng bác sĩ nói là tình huống của cô rất đặc thù, có thế mang thai đã không dễ dàng, nếu phá bỏ chỉ sợ cả đời này không thể có thai.
Thường Tinh Tử xoắn xuýt thật lâu rồi vẫn giữ lại đứa bé.
Khi đó Chu Ngưỡng Kiệt du học nước ngoài, hai người cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc.
Lúc này, bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác, là một nhiếp ảnh gia mà cô tình cờ quen biết, tên Dương Hãn, tuy không giàu có gì nhưng cô vẫn toàn tâm toàn ý thích anh ta. Lúc Thường Tinh Tử sinh con là anh ta ở bên cạnh chăm sóc.
Hai người ngoại trừ không có đăng ký kết hôn thì mọi chuyện đều giống như vợ chồng.
Khi Thường Tinh Tử quay phim ở bên ngoài, Dương Hãn ở nhà chăm sóc đứa bé. Sau đó danh tiếng Thường Tinh Tử càng lúc càng lớn, Dương Hãn và đứa bé đều trở thành bí mật.
Cũng may Dương Hãn trời sinh không phải là người có dã tâm.
Ngoại trừ sở thích chụp ảnh, anh ta đặt toàn bộ thời gian của mình vào việc chăm sóc đứa bé.
Mãi cho đến ba năm trước đây, Chu Ngưỡng Kiệt và Thường Tinh Tử gặp lại nhau lần nữa.
Phần cuối câu chuyện xưa chính là hôn lễ khiến người đời chú ý kia, đại minh tinh thành công gả vào hào môn, đây chính là kịch bản rất được quần chúng hoan nghênh.
Thường Tinh Tử nói xong bèn nhìn Úy Lam một cái, lại nở nụ cười tự giễu: “Úy tiểu thư, có phải là cô rất xem thường tôi không?”
Cô ta vứt bỏ Dương Hãn không chút do dự, trong khi người đàn ông đó đã hoang phí nhiều năm vì cô như vậy.
Úy Lam không nói gì, bởi vì công việc của cô là khai thông vấn đề tâm lý của Chu Khải Tuấn.
Chứ không phải phán xét cuộc sống của Thường Tinh Tử.
Cho nên lúc Thường Tinh Tử hỏi câu này thì Uý Lam ngay cả đuôi lông mày cũng không nháy.
“Tình cảm giữa Tiểu Tuấn và Dương tiên sinh kia hẳn là rất sâu đậm.”
Thường Tinh Tử gật đầu: “Sau khi Tiểu Tuấn sinh ra, gần như đều là do anh ấy nuôi nấng. Cô cũng biết đấy, công việc của tôi bận bịu suốt ngày, về sau càng lúc càng bận rộn, ngoại trừ việc có thể chu cấp tiền cho bọn họ thì không thể cho cái gì khác nữa.”
Úy Lam gật đầu, nhìn về phía cô ta, nói khẽ: “Vậy bắt đầu từ lúc nào cô không cho Tiểu Tuấn gặp Dương Hãn nữa?”
Thường Tinh Tử sững sờ.
Cô ta lập tức lắc đầu: “Làm sao có thể, mặc dù tôi chia tay với Dương Hãn nhưng anh ấy nuôi nấng Tiểu Tuấn lâu như vậy, tôi không có khả năng ngăn cản bọn họ gặp nhau. Ngay tháng trước, lúc anh ấy về Bắc Kinh còn đưa Tiểu Tuấn đi công viên Hải Dương mà.”
Việc này thật sự Úy Lam không ngờ tới.
Cô cho rằng sở dĩ Chu Khải Tuấn xuất hiện hành vi khác thường như thế là bởi vì nó bị ép rời khỏi cha nuôi, nhưng theo như lời nói của Thường Tinh Tử, Chu Khải Tuấn vẫn có thể gặp Dương Hãn.
Như vậy nỗi khúc mắc của đứa bé rốt cuộc ở đâu, là chuyện gì khiến nó làm ra hành động ăn cắp như vậy.
Thường Tinh Tử cười khổ nói: “Thật ra ngay từ đầu tôi cũng nghĩ có phải việc này là