Edit: Malbec
Úy Lam há hốc miệng, cả người khiếp sợ không biết làm sao.
May mà Tần Lục Trác nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, đi đến nhìn thấy Mạnh Thanh Uyển đứng ngoài cửa đánh giá Úy Lam, anh nhướng mày, hỏi: “Sao mẹ lại đến?”
Mạnh Thanh Uyển thu hồi ánh mắt đặt trên người Úy Lam, nhìn Tần Lục Trác.
Bà chớp mắt, trong nháy mắt nước mất lấp lóe.
“Con thật quá đáng.”
Vừa mở miệng, trong giọng nói có sự tủi thân không nói nên lời. Nhưng mà cũng khó trách Mạnh Thanh Uyển tủi thân, dù sao con trai ruột của mình bị thương nằm viện thế mà đến khi nó xuất viện bà vẫn không biết.
Vẻ mặt Tần Lục Trác trở nên bất đắc dĩ.
Mạnh Thanh Uyển bắt đầu phàn nàn “Tại sao con nằm viện lại không nói cho mẹ?”
Úy Lam chớp mắt nhìn, ở bệnh viện nhiều ngày như thế cô chưa từng gặp bố mẹ Tần Lục Trác, không nghĩ tới nguyên nhân là do mẹ anh căn bản không biết. Dù tính tình cô lạnh nhạt cũng không biết nên xử lý như thế nào với tình huống trước mắt.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng mở cửa từ bên trong.
Tần Lục Trác trực tiếp đưa tay kéo Mạnh Thanh Uyển vào, thấp giọng nói: “Trước tiên mẹ vào đi đã.”
Sau khi Mạnh Thanh Uyển đi vào, đặt cái túi trong tay ở trước cửa, cúi đầu khịt mũi, dịu dàng nói: “Mẹ đổi giày trước.”
Tần Lục Trác mở tủ ra lấy một đôi dép lê nam từ bên trong ra.
Kết quả, Mạnh Thanh Uyển nhìn thoáng qua về phía chân Úy Lam.
Vì chân Úy Lam mang đôi dép lê nữ duy nhất trong nhà.
Ừ, trước đó không phải bà chưa từng đến nhà Tần Lục Trác, biết con trai mình không quá để bụng với chuyện trong nhà, bình thường không có bạn bè gì đến nhà, dép lê đón khách cũng là bà đưa đến.
Bây giờ lại xuất hiện một đôi dép lê của nữ.
Quan hệ này rất rõ ràng.
Đáy lòng Mạnh Thanh Uyển tất nhiên vui vẻ, dù sao Tần Lục Trác cũng đã ở cái tuổi già đầu.
Bà vẫn luôn không có yêu cầu gì với con dâu, chỉ mong đứa con trai không thể bớt lo có thể lọt vào mắt xanh con bé là được.
Mạnh Thanh Uyển đi dép vào phòng khách thì nhìn thấy vali Tần Lục Trác vừa mới xách lên, nhớ đến chuyện nó vừa mới xuất viện, oán khí trong đầu lại tràn ra.
“Con bị thương chuyện lớn như vậy sao lại không nói với mẹ?”
Tần Lục Trác nhíu màu, trực tiếp hỏi bà: “Sao mẹ lại biết?”
Mạnh Thanh Uyển khẽ thở dài, ngược lại rất vui mừng nói: “Nếu không phải là có đứa bé Diệc Thần nói cho mẹ, mẹ cũng không biết.”
Hôm nay Tần Diệc Thần về nhà, hiếm khi nó về Bắc Kinh. Tằn Khắc Giang đã lâu không gặp con trai út, để thư ký Tống gọi điện thoại một là hôm nay về nhà hoặc là chờ bị đánh.
Nói thật, Tần Khắc Giang có hai cách dạy dỗ hoàn toàn khác biệt dành cho hai đứa con trai Tần gia.
Đối với Tần Lục Trác ngay cả lời nói nặng ông ấy cũng khó có thể nói ra.
Về phần Tần Diệc Thần thì là dạy dỗ bằng gậy.
Nhưng mà chuyện này liên quan đến tính cách của hai đứa, Tần Lục Trác không phải loại người thích gây họa, mặc dù có đôi khi nó hơi gay gắt nhưng tuyệt đối không hồ đồ. Hầu hết thời gian nó luôn là kiểu con nhà người ta.
Tần Diệc Thần lại ngược lại, được cưng chiều quá mức nên đôi khi làm việc không biết kiềm chế.
Tần Lục Trác nghe thấy là Tần Diệc Thần, cười lạnh một tiếng.
Ai ngờ Mạnh Thanh Uyển lại còn nói thêm một câu “Nếu không phải có thằng bé, mẹ cũng không biết con nhập viện.”
Trong lời nói ý chỉ biết ơn Tần Diệc Thần và có chút phàn nàn Tần Lục Trác.
Úy Lam một bên vẫn luôn im lặng, Mạnh Thaanh Uyển nhìn về phía cô, chủ động hỏi: “Vị này là?”
Úy Lam nghe thấy nhanh chóng gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Chào dì, cháu tên là Úy Lam.”
Nhìn thấy Mạnh Thanh Uyển có chút nghi ngờ, cô nói tiếp: “Úy Lam trong màu xanh thẳm (1).”
(1) 蔚蓝 (Úy Lam): Tên nữ chính có nghĩa là màu xanh thẳm.
Mạnh Thanh Uyển nở nụ cười “Thật sự là một cái tên dễ nghe.”
Bà tự giới thiệu mình: “Dì là mẹ Lục Trác, dì họ Mạnh.”
Úy Lam mơ hồ cảm nhận được sự nhiệt tình của Mạnh Thanh Uyển, đáy lòng có cảm giác thở dài một hơi. Dù sao ai cũng hy vọng lúc gặp mặt cha mẹ bạn trai có thể lưu lại ấn tượng tốt.
Tình hướng hôm nay quá bất ngờ, thậm chí cô còn không kịp suy xét nên biểu hiện thế nào.
“Hai đứa vừa mới về?”
Mạnh Thanh Uyển nhìn xung quanh, vali còn đặt trong phòng khác, lồng Tần Tiểu Tửu đặt cạnh ghế salon, Tần Tiểu Tửu thì nhàn nhã ngoắt đuôi trên nhà cây cho mèo.
Tần Lục Trác gật đầu.
Mạnh Thanh Uyển đau lòng hỏi: “Có phải là chưa ăn tối không?”
Úy Lam tan ca liền đi đón người, hai người lại đi cửa hàng thú cưng đón Tần Tiểu Tửu, quả thật còn chưa kịp ăn cơm.
Mạnh Thanh Uyển nói xong rồi cởi áo khoác trên người đặt trên ghế salon, xăn ống tay áo lên khủy tay “Để mẹ nấu ăn cho các con, con vừa mới xuất viện chắc là trong nhà không có đồ ăn dự phòng.”
Tần Lục Trác nói: “Không cần đâu.”
Úy Lam một bên đã mở miệng rồi “Để cháu giúp đỡ gì.”
Mạnh Thanh Uyển oán trách nhìn Tần Lục Trác, mặt mày mỉm cười nói “Con không đói bụng nhưng cũng phải để con gái nhà người ta ăn cơm chứ.”
Quả thật như Mạnh Thanh Uyển nói, trong tủ lạnh Tần Lục Trác không có đồ ăn gì, tìm nửa ngày cũng chỉ có một gói mì sợ và mấy quả trứng. Nhưng mà nghe nói trứng gà đã để mấy tuần rồi, Mạnh Thanh Uyển lắc đầu.
“Lục Trác, con đi mua vài quả trứng gà đi, không thể chỉ ăn mỗi mì được.”
Tần Lục Trác nhíu mày nhưng Úy Lam cũng không nhiều chuyện.
Thế là Mạnh Thanh Uyển lại thúc giục lần nữa, Tần Lục Trác đứng dậy đổi giày cầm chìa khóa ra ngoài.
Sau khi Tần Lục Trác rời đi, Mạnh Thanh Uyển quay người trở về phòng bếp.
Đây là lần đầu Úy Lam gặp phải tình huống này. Cô cũng không nhút nhát khi tiếp xúc với người lạ, dù sao là một bác sĩ tâm lý, cô luôn phải không ngừng tiếp xúc với nhiều người cần tư vấn tâm mới. Ngược lại cô vô cùng am hiểu tiếp xúc với người lạ nhưng trong cái am hiểu đó không bao gồm mẹ của bạn trai mình.
Mạnh Thanh Uyển thấp giọng cười một tiếng, nhìn cô cúi đầu cọ nồi, khẽ hỏi: “Cháu và Lục Trác quen nhau bao lâu rồi?”
Đây là vấn đề mà tất cả người mẹ cảm thấy hứng thú khi đối diện với bạn gái con trai mình.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời mơ hồ, cô nói: “Mấy tháng.”
Nhưng thật ra là chưa đến hai tháng.
Nhưng trong hai tháng này bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, đồng thời nhận định đối phương chính là người mà mình muốn nắm tay đi hết cả đời người.
Lúc này ngay cả Úy Lam cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút thần kỳ.
Nếu như là ba tháng trước, có người nói với cô như vậy nhất định cô sẽ cảm thấy đối phương điên rồi. Nhưng bây giờ khi người này xuất hiện trong cuộc sống của cô như thế này, cô không điên mà ngược lại rất vui mừng.
Mạnh Thanh Uyển gật đầu nhìn thoáng qua Úy Lam, nói thế nào nhỉ, từ lần đầu tiên bà nhìn thấy Úy Lam đã cảm thấy hài lòng.
Cách ăn mặc của Úy Lam tôn lên chính bản thân cô, khiêm tốn, trang phụ nhẹ nhàng không quá đẹp đẽ, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy quá đơn giản. Có thể nhìn ra xuất thân cô gái này rất tốt, nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ điệu đúng lúc.
Là cô gái có giáo dưỡng.
Mặc dù Mạnh Thanh Uyển tận lực kiềm chế tính hiếu kỳ của mình nhưng trong lời nói đã hỏi đến công việc của Úy Lam.
“Cháu là bác sĩ tâm lý?”
Úy Lam suy nghĩ, giải thích một chút: “Nói chính xác là chuyên gia tư vấn tâm lý.”
Nhưng mà nói xong, cô thoải mái nói: “Bất quá phần lớn mọi người đều không phận biệt được sự khác nhau giữa hai nghề này.”
Cô giải thích đơn giản một chút, Mạnh Thanh Uyển hơi giật mình, bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy.”
Lúc bà đang định hỏi về gia đình Úy Lam thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Tần Lục Trác trở về.
Mạnh Thanh Uyển sững sờ, lẩm bẩm một câu “Sao mà về nhanh thế.”
Thật ra ý tứ của việc Mạnh Thanh Uyển sai Tần Lục Trác ra ngoài trong lòng ba người bọn họ đều hiểu. Chỉ là đơn giản muốn hiểu rõ con người Úy Lam, nhưng mà bà không nghĩ tới mặc dù Úy Lam không am hiểu đối phó với mẹ bạn trai nhưng lại am hiểu chuyện tán gẫu.
Dù sao trong mắt nhiều người, tác dụng lớn nhất của chuyên gia tư vấn tâm lý là tán gẫu.
Bởi vì đêm nay thật sự quá vội vàng nên Mạnh Thanh Uyển chỉ có thể làm cho họ một bát mỳ trứng.
Lúc bưng bát mỳ ra, trong bát của hai người đều có một quả trứng gà màu vàng óng.
Úy Lam nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống ăn cùng Tần Lục Trác.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Mạnh Thanh Uyển nhìn Tần Lục Trác một chút, khuyên nhủ: “Vết thương trên người con còn chưa lành, nếu không trở về ở với