Edit: Malbec
Bầu trời xám xịt một màu sắc u ám, sương mù nhàn nhạt còn quanh quẩn xung quanh khiến nơi đây có sự vắng vẻ không nói nên lời.
Úy Lam yên lặng đi phía sau Tần Lục Trác, hôm nay anh mặc áo khoác màu sáng, nhìn từ phía vài rộng eo hẹp, bước đi của anh đầy kiên định.
Không biết đã đi được bao nhiêu bậc thang rồi, Úy Lam không đếm kỹ.
Cuối cùng thì bước chân anh đã dừng lại, quay người về phía bên phải.
Khi dừng lại trước bia mộ màu đen, Úy Lam yên lặng nhìn người trên bia. Trên đá cẩm thạch màu đen là ảnh chụp trắng đen của một người, khóe miệng hiện lên ý cười thản nhiên, chỉ nhìn trong ảnh đã cảm thấy ông là một người đàn ông tính tình rất ôn hòa.
Lăng mộ Trương Viễn Phong.
Khi ánh mắt của cô rơi vào bia mộ thì nhìn thấy năm chữ lẻ loi.
Bọn họ không mua hoa đến, Tần Lục Trác chỉ mang theo hai bình rượu. Anh nửa quỳ trước mộ, móc khăn từ trong túi ra rồi cẩn thận lau chùi bia mộ, lau từ bên trên đến phía dưới.
Sau khi quét dọn xong, anh quỳ trước mộ theo đúng quy tắc.
Đều nói dưới đầu gối đàn ông là vàng, chỉ quỳ với đất trời và cha mẹ.
Anh quỳ gối trước mộ, mở bình rượu mình mang đến, đổ một chút trước mộ và thấp giọng nói: “Ba, con đến thăm người.”
Úy Lam đứng bên cạnh anh, không nói lời nào.
Khóe mắt chua xót.
Tần Lục Trác quay đầu nhìn cô: “Úy Lam, chào hỏi với ba anh đi.”
Úy Lam vừa khụy đầu gối xuống liền bị Tần Lục Trác kéo cổ tay, anh dịu dàng nói: “Cúi đầu là được, sau này kết hôn rồi hẵng dập đầu.”
Tần Lục Trác nói như vậy nên Úy Lam cũng không kiên trì thêm.
Cô cúi người chào thật thấp, khi ngẩng đầu lên thì giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Chào chú, cháu là Úy Lam, bạn gái Tần Lục Trác.”
Một làn gió lạnh thổi qua hai người.
Mà người đàn ông trên bia mộ kia vẫn cười, bây giờ thì bất cứ cái gì cũng không thể ảnh hưởng đến nụ cười ấm áp của ông.
Mưa phùn vẫn đang lất phất như cũ, thỉnh thoảng có vài giọt mưa rơi lên tấm ảnh của Trương Viễn Phong.
Thế là Tần Lục Trác lại móc khăn ra lau lần nữa.
Lau sạch.
Thật ra chuyện xưa mở đầu vô cùng tốt đẹp, một ngôi nhà ba người hạnh phúc, người vợ xinh đẹp dịu dàng, con trai thông minh nghe lời, người chồng có công việc không tệ. Nếu như chuyện xưa cứ phát triển như thế thì bọn họ sẽ như những gia đình bình thường có thể thấy khắp Trung Quốc.
Mãi cho đến khi Trương Viễn Phong hy sinh ngoài ý muốn vì nhiệm vụ.
Khi còn sống ông là một cảnh sát, Tần Lục Trác giống như tất cả những đứa trẻ có bố là cảnh sát khác, kiêu ngạo vì ba mình, đồng thời mong chờ có thể trở thành một người chính trực như ba, giữ gìn chính nghĩa xã hội, bảo vệ quốc gia và những người dân ở đây.
Nhưng tất cả nhưng điều này đã thay đổi sau khi Trương Viễn Phong qua đời.
Khi đó, Tần Lục Trác đã là một đứa trẻ choai choai, mặc dù mất cha nhưng vẫn luôn tỏ ra kiên cường.
Nhưng mà dù đã trôi qua một thời gian dài, anh vẫn không dám tin tất cả mọi chuyện đều là thật.
Ngày ấy, anh vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế salon, ông ta mặc âu phục thản nhiên ngồi đó giống như trở lại nhà mình vậy.
Lần đầu tiên khi Tần Lục Trác nhìn thấy ông ta, cả người đã run lên.
Ngày đó rõ ràng rất nóng nhưng anh lại cảm thấy rất lạnh, một luồng khí lạnh xông thẳng lên cột sống.
Người đàn ông ngồi trên ghế salon nhìn anh, đột nhiên nhướng mày, khẽ nói: “Chào con, chàng trai nhỏ.”
Lúc ông cười một tiếng, đáy lòng Tần Lục Trác lại càng lạnh hơn.
Bởi vì anh đã thấy chính mình cười như thế này vô số lần trong gương.
Sau đó, người đàn ông thấp giọng nói: “Chú tên là Tần Khắc Giang.”
Mạnh Thanh Uyển rất nhanh đã trở về, lúc bà nhìn thấy Tần Khắc Giang thì bảo nhiêu thức ăn mua ở chợ đều rơi trên mặt đất. Bà nhìn Tần Khắc Giang đang đứng song song với Tần Lục Trác, vọt tới muốn kéo Tần Khắc Giang đi.
Tần Khắc Giang đè cánh tay bà lại, hỏi bà: “Em lừa nó nhiều năm như thế, lừa anh nhiều năm như vậy, em còn muốn giấu diếm đến khi nào?”
Giấu diếm đến khi nào?
Giấu cho đến khi không còn có thể giấu được nữa.
Mạnh Thanh Uyển sinh ra vào những năm 80 ở Giang Tô, thi đậu đại học Bắc Kinh. Khi đó có rất ít sinh viên, cả một huyện trấn cũng chẳng mấy ai. Mà những người lên xe lửa đến Bắc Kinh cùng với bà có một chàng trai tên là Trương Viễn Phong.
Không giống với Trương Viễn Phong có chút bình thường, Mạnh Thanh Uyển xinh đẹp dịu dàng bước vào đại học đã trở thành nữ thần trong lòng nam sinh. Tính tình bà ôn hòa, nhân duyên với bạn học tốt miễn bàn, ngay cả nữ sinh cũng không có ý ghen ghét với bà.
Khi đó không biết bao nhiêu nam sinh theo đuổi bà nhưng Mạnh Thanh Uyển lại không thích bất cứ ai.
Đến khi Tần Khắc Giang xuất hiện, là một người sinh ra ở đại viện nên trời sinh đã mang theo một sự kiêu ngạo khó giấu.
Ông ta giống như một cái nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao gồm cả Mạnh Thanh Uyển.
Trường Mạnh Thanh Uyển có trận thi đấu bóng rổ với Thanh Hoa, khi đó thực lực Thanh Hoa rất mạnh mẽ, rõ ràng là cổ động viên đi cổ động cuối cùng tất cả các cô gái đều phản bội hướng về phía đội Thanh Hoa, đặc biệt là hậu vệ dáng người cao ráo linh hoạt kia.
Tần Khắc Giang chính là hậu vệ đó.
Câu chuyện xưa giống thế này không biết đã diễn ra biết bao nhiêu lần ở trong trường đại học rồi.
Tần Khắc Giang theo đuổi Mạnh Thanh Uyển, ông khinh thường dùng phương pháp của những người kiêu căng kia, cố tình là mỗi một điều ông làm đều chiếm được lòng bà. Thế là lúc năm ba, bọn họ ở bên nhau.
Lúc ấy Mạnh Thanh Uyển chỉ biết gia cảnh Tần Khắc Giang không tệ, sinh ra ở đại viện.
Nhưng bà cũng không ngờ xuất thân của ông lại quá hiển hách.
Sau khi tốt nghiệp thì mọi người đường ai nấy đi, Mạnh Thanh Uyển ở lại Bắc Kinh. Khi đó tuổi còn trẻ, cảm thấy cả thế giới đều là của bọn họ. Đến khi bà và