“Hạ Vũ, đợi lát nữa gặp bố của Nghiêm Hoa, con nói khéo một chút, ông ấy là bố chồng tương lai của con đấy”, Tân Hương Lan dặn dò.
“Mẹ, mẹ lại ăn nói lung tung gì thế”.
Sở Hạ Vũ cực kỳ cạn lời với
mẹ mình.
“Mẹ mặc kệ, chuyện con và Tiểu Hoa đã xác định như thế rồi, con mau chóng cắt đứt liên lạc với thằng Lâm Hữu Triết kia đi, nếu không đừng trách mẹ không nế tình mẹ con”.
Tân Hương Lan đảo mắt, giọng điệu không chút nhượng bộ.
Sở Hạ Vũ còn muốn tranh cãi thì Sở Hán Trung ho khan vài tiếng: “Hai người đủ rồi đấy, nhiều người đang nhìn chúng ta kia kìa, không biết xấu hổ sao?”
Đúng lúc này Nghiêm Hoa
và bố hắn mỉm cười bước đến.
“Ông bà thông gia, cuối cùng hai người cũng đến rồi”.
Nghiêm Mộ Hải nhiệt tình bắt tay Sở Hán Trung, sau đó hài lòng nhìn sở Hạ Vũ.
Tân Hương Lan cũng rất trìu mến liếc nhìn Nghiêm Hoa, gật đầu lia lịa.
“Nhìn thế này mới thấy Tiểu Hoa và con gái nhà tôi đúng là một cặp trời sinh, con chó hoang Lâm Hữu Triết đó quả là chẳng so được với một góc của Tiểu Hoa nữa kìa”.
Nghiêm Hoa cũng cười hùa theo: “Cô nói quá rồi, nhưng Lâm Hữu Triết quả thật là một tên lẻo mép, mặc dù Hạ Vũ không vui khi nghe mấy lời này nhưng cháu cũng phải nói”.
“Có thế cô không biết đấy thôi, hôm qua lúc nói chuyện riêng với cháu, anh ta còn đe dọa cháu, nói cháu dám có ý nghĩ gì với Hạ Vũ thì anh ta sẽ giết cháu”.
“Cái gì? Cậu ta dám nói thế thật à?”
Tân Hương Lan trợn mắt, tức giận giậm chân.
“Thằng sao chổi xui xẻo đó, lúc đầu hại nhà họ sở ra nông nỗi này, lại còn hại con gái cô phải ở góa tám năm vì cậu ta, bây giờ con gái cô xem như tìm được người thích hợp, thế