"Đã nói là tôi có người mình thích rồi mà."
Tiểu trợ lý nhăn chặt mày, cậu không muốn nghe, cậu chẳng cần Hảo Vệ Manh giới thiệu đối tượng gì đó cho mình.
Uy mãnh tiên sinh lại không quan tâm, tay thì thoa Notion em bé cho cậu, miệng cũng không ngừng càm ràm.
"Cậu thích người đó từ khi nào đấy?"
Tiểu trợ lý bị uy mãnh tiên sinh giữ lấy eo, cảm thấy có chút nhột, run lên một cái.
"Thì......!thì từ thời còn đi học đó."
Hảo Vệ Manh lại ấn chặt lấy không cho cậu nhúc nhích, không đồng ý với cậu.
"Lúc đó thích ai thì có là gì chứ? Cậu nghĩ xem lúc đó cậu chỉ là một học sinh mà thôi, quen biết được bao nhiêu người chứ? Trong một đám lùn đương nhiên chỉ pick được một đứa cao để thích, cái đó không gọi là thích có biết không, nhiều nhất chỉ là có hảo cảm mà thôi......"
Tiểu trợ lý không nói gì nữa.
"Cậu đừng im ắng vậy chứ.
Không phục có đúng không?" Hảo Vệ Manh lại không buông tha, "Cậu nghĩ lại mà xem, có phải chỉ vì không thể hẹn hò với người đó nên mới day dứt không quên được hay không? Nói thẳng ra là do filter của cậu về người đó dày quá rồi, chứ nếu như cậu thật sự được ở bên người cậu thích đó, chắc chắn chưa được mấy ngày hoang tưởng sẽ vỡ nát tan tành liền cho coi, cái gì mà người tình trong mộng, cũng chỉ là lúc ngủ thì nghiến răng, lúc ăn cơm thì thả bom bủm bủm hả, có cái gì để thích chớ?"
Tiểu trợ lý nghiêng người qua trừng mắt nhìn hắn, cậu nghe ra được Hảo Vệ Manh có ý khác, điều này khiến khoé mắt cậu đỏ bừng lên.
"Có phải anh biết hết rồi, nên cố ý nói những lời này ra để khuyên tôi bỏ cuộc?"
Biết được mình mặt dày vô sỉ thích anh ấy lâu như vậy, cho nên cố ý nói những lời này để từ chối mình.
Tầm mắt của Hảo Vệ Manh khoá chặt cặp pudding mềm mại trắng trẻo của tiểu trợ lý, không hề nhận ra sắc mặt của cậu không đúng, chỉ nói.
"Chuyện này à......!Ài, quả thật cũng là cậu sai mà.
Cậu thích ai không