Hảo Vệ Manh không thích tiểu mỹ nhân nhà ông chủ!
Tiểu trợ lý mừng muốn chết, dù sao đi nữa, chỉ cần trong tim Hảo Vệ Manh không có ai thì cậu cũng đủ thoả mãn rồi.
Mặc dù nói, không có ai, cũng nghĩa là không có cả bản thân đi chăng nữa.
Cậu lén lút quay đầu lại, liếc nhìn uy mãnh tiên sinh đang cực kỳ nghiêm túc đắp mặt nạ mông cho mình.
Cái người này quả thật là quá mức chính trực mà, nhìn bộ dạng kiệm lời không thích cười đùa đó xem, mặt lạnh đến có thể đông lạnh được cả que kem luôn ấy.
Biết là đang ngồi đắp mặt nạ mông giùm mình, nhưng ai không biết còn tưởng là đang gỡ bom ấy chứ.
Cậu cũng đã nằm khiêu gợi như vậy rồi, sao anh ấy lại vẫn cứ ngốc nga ngốc nghếch như vậy được nhỉ? Tiểu trợ lý nhịn không được thở dài cảm thán, xem ra người ta không phải là trì độn đâu, nói thẳng ra chỉ là căn bản không có ý niệm kia với mình mà thôi.
Ngón tay của uy mãnh tiên sinh run lẩy bẩy, cũng không biết mắt kính nhỏ đang than thở cái gì, cả người nhấp nhô một cái, cặp pudding non mềm cũng theo đó mà lắc qua lắc trước mặt hắn, lắc đến ngứa ngáy trong lòng.
Muốn cắn một cái quá.
Hảo Vệ Manh cứng cả người, cố gắng nín thở lấy lại tinh thần, giải phóng tạp niệm trong đầu, bắt đầu đọc thầm Ba Quy Tắc Kỷ Luật và Tám Điểm Cần Chú Ý*, hoang tưởng bản thân đang lái xe tải vượt dã trên đường đất sình lầy.
*Ba Quy Tắc Kỷ Luật và Tám Điểm Cần Chú Ý: gốc là 三大纪律八项注意, à một học thuyết quân sự được ban hành vào năm 1928 bởi Mao Trạch Đông và các cộng sự của ông cho Hồng quân