Edit: Sa “Mua nhà?” Nữ sinh buông ly trà sữa xuống, kinh ngạc nhướn mày: “Sao tự dưng lại mua nhà?”
Hôm nay về nhà, Thi Âm phát hiện nhà im ắng lạ thường, không có tiếng điều khiển ô tô đồ chơi cũng không có tiếng súng trong phim hành động mà bố dượng thường xem, chỉ có một mình mẹ ngồi trên sofa soạn giáo án. Nhìn thấy cô bưng ly trà sữa, bà lại càm ràm “Buổi tối uống trà sữa dễ chết sớm” như thường ngày, sau đó rất tự nhiên nhắc đến chuyện mua nhà.
“Là thế này, khu Đinh Tạ ở ngoại ô đang trống một căn ba phòng ngủ, mẹ đi xem rồi, mới lắm, chủ cũ vừa dọn vào ở chưa bao lâu, nhưng vì thằng con bài bạc thiếu nợ nên mới phải bán nhà để trả nợ. Họ cần lấy tiền luôn một lần nên giá khá rẻ.”
Thi Âm ngẩn người: “Mẹ thương lượng xong xuôi với người ta luôn rồi ạ?”
Mẹ Thi khép quyển giáo án lại, khẽ thở dài:
“Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều về những lời con nói hôm trước. Những năm qua, đúng là mẹ ít quan tâm đến Thi Ngạn, luôn cho rằng nó là con trai, phải tự lập nhưng lại quên mất nó vẫn còn nhỏ.
Bây giờ Tiểu Ngạn học cấp hai, ở ký túc xá của trường cũng được, nhưng chờ lên cấp ba bài vở nhiều, mẹ không an tâm để nó ở lại trường.”
Nữ sinh cắn môi, không nói gì.
“Trường mới của Nhất Trung xây gần xong rồi, mẹ hỏi hiệu trưởng Trương trường con thì thầy nói chờ khóa của con tốt nghiệp là sẽ dời hẳn sang khu mới, nếu Tiểu Ngạn ở nhà mình thì đi học xa quá, cho nên mẹ muốn mua luôn căn hộ ở ngoại ô. Quan trọng là bất động sản không bị rớt giá, mua một căn coi như đầu tư, con thấy sao?”
Thi Âm ngẫm nghĩ, thấy không có gì phải dị nghị: “Cũng được, mẹ thấy ổn là được ạ, nếu nhà có tiền thì mua thôi. Có điều dượng Hà đồng ý không?”
“Đừng lo, dượng sẽ đồng ý thôi.” Mẹ Thi ngập ngừng, “Nhưng hiện tại nhà mình không có đủ vốn lưu động nên mẹ muốn…”
“Nên mẹ muốn dùng tiền của bố để lại phải không?” Ngay từ đầu nữ sinh đã đoán được ý của mẹ, mặt cô lạnh tanh nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Nhưng tiền của bố cũng đã đem đi mua bất động sản hết rồi, không thể coi là tiền lưu động được.”
Bố Thi qua đời vì tai nạn máy bay, có bảo hiểm đầy đủ nên hãng hàng không bồi thường một khoản rất lớn, cộng thêm tài khoản tiết kiệm thì bố để lại khoảng bảy trăm hai mươi vạn, hồi đó Thi Âm đang học lớp hai, số tiền này là không hề nhỏ, nếu gửi ngân hàng thì không có lời. Vì vậy, nhờ bạn bè của bố Thi giúp đỡ, mẹ Thi đã dùng số tiền đó mua mấy mặt bằng cửa hàng và một căn hộ. Thực tế chứng minh niên đại này đầu tư bất động sản sẽ không sai.
Tuy không bằng phú nhị đại Bùi Thời Khởi nhưng chị em Thi Âm muốn ăn không ngồi rồi cả đời bằng tài sản của bố để lại cũng không thành vấn đề. Về phần tiền cho thuê mặt bằng và thuê nhà đều chu cấp cho Thi Âm và Thi Ngạn ăn học.
Tất nhiên, số tiền đó không chỉ để nuôi hai chị em. Mẹ Thi là giáo viên bình thường, kể từ khi mang thai Uy Uy thì không làm giáo viên chủ nhiệm nữa, còn bố dượng của Thi Âm là nhân viên quèn trong một công ty xây dựng nhỏ, lương và đãi ngộ còn thấp hơn cả mẹ Thi. Chỉ với thu nhập của hai vợ chồng thì hoàn toàn không thể đủ nuôi sống gia đình ba người đủ đầy chứ đừng nói là mua được căn nhà bốn phòng ngủ ở khu này.
Thi Âm và Thi Ngạn đều không so đo những thứ này, dẫu sao cuộc sống không phải là mấy cuốn tiểu thuyết ngược nhân vật phản diện, mẹ và Uy Uy cũng chẳng phải người thân “cực phẩm” như trong truyện, nếu chuyện gì cũng tính toán chi li thì làm gì tồn tại cái gọi là huyết thống, tình thân. Sau khi bố qua đời, hai chị em đều nhận thức rõ cuộc sống rất khó khăn nên vô cùng thông cảm cho mẹ, chỉ cần không chạm tới giới hạn, hai chị em đều quyết định tha thứ, nhờ vậy mới gầy dựng được không khí hòa thuận trong gia đình chắp nối bao lâu nay.
Nhưng như thế không có nghĩa là họ có quyền được voi đòi tiên, được nước lấn tới, đặc biệt là chiếc vẩy ngược cấm kỵ nhất, không được phép chạm vào nhất.
Mẹ Thi giải thích: “Là vầy, con cũng biết là căn hộ cũ nằm trong khu giải tỏa mà, mẹ nhận được tiền đền bù rồi, bỏ trong ngân hàng thì không sinh lãi được bao nhiêu, chi bằng mua cho Tiểu Ngạn…”
“Không được.” Nữ sinh cắt đứt lời bà, đôi đồng tử nở to như một con thú đang bị thương cảnh giác: “Thi Ngạn không cần!”
“Thi Âm…”
“Căn nhà đó không phải của mẹ, là của Thi Ngạn! Lúc trước đã nói xong xuôi hết rồi, tiền đền bù giải tỏa dùng để mua nhà ở Quảng Châu, Thi Ngạn muốn học đại học K, sau này chắc chắn sẽ ở lại Quảng Châu, tại sao lại mua nhà ở đây? Nếu chỉ để học ba năm cấp ba thì thuê phòng trọ chứ không cần mua nhà!”
“Âm Âm, con đừng kích động, nghe mẹ nói hết đã.”
Thi Âm đứng trong phòng khách, tay bóp chặt ly trà sữa làm nước tràn ra ngoài nhưng cô mặc kệ, cố hít sâu một hơi, lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Mẹ Thi thở dài: “Mẹ đã nhờ chú Khương tìm nhà ở Quảng Châu rồi, nhưng mua xong chắc chắn còn dư một khoản. Ở Quảng Châu bị hạn chế sở hữu bất động sản, vậy cớ gì không mua một căn lớn lớn ở quê? Con đừng thành kiến, suy nghĩ khách quan xem mẹ nói có đúng không?”
Đúng.
Thi Âm không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn mẹ nói đúng. Cô không có cách nào phủ nhận tính cách của mình được di truyền một phần từ mẹ. Để đạt được mục đích khi thuyết phục người khác, không bao giờ đánh lá bài tình cảm hay tâm linh mà là lập luận khiến đối phương muốn phản bác cũng không được. Vì vậy Thi Âm không tranh luận với mẹ mình, cô cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó hỏi mẹ:
“Tiền đền bù giải tỏa còn dư có đủ để mua căn hộ ở đây không?”
“… Đủ.”
“Vậy được, con thay mặt Thi Ngạn đồng ý với mẹ, hơn nữa không cần mẹ và dượng Hà xuất tiền, cứ lấy tiền đền bù giải tỏa là được.”
Mẹ Thi hơi ngạc nhiên, không ngờ con gái lại dễ thỏa hiệp như vậy, bà mỉm cười đang định đáp lời thì đã bị con gái tạt gáo nước lạnh.
“Nhưng người đứng tên nhà phải là ông bà nội, sổ đỏ cũng để cho ông bà nội giữ.”
“Thi Âm…”
“Vốn dĩ bố để lại căn hộ đó cho ông bà nội nhưng ông bà nội không cần nên mới ký hiệp nghị từ bỏ di sản, đồng ý nhượng lại cho Tiểu Ngạn. Ông bà nội tin tưởng mẹ nên mới để cho mẹ quản lý, con nhớ rất rõ lúc ấy ông bà nội nói là cho Tiểu Ngạn toàn bộ, không có phần của con, cũng không có phần của mẹ.”
“Con có ý gì? Con nghi ngờ mẹ mưu tính chiếm đoạt tài sản của Tiểu Ngạn? Thi Âm, mẹ là mẹ ruột của hai đứa đó!”
“Nhưng mẹ cũng là mẹ ruột của Uy Uy. Dựa vào đâu căn nhà mà mẹ dùng tiền của Tiểu Ngạn để mua lại thuộc về tài sản chung của mẹ và dượng Hà? Dựa vào đâu những thứ do bố con dùng cả tính mạng để đổi lấy phải dâng tặng cho vợ cũ cùng với chồng mới và