Edit: Sa Mỗi khi cãi vã, điều đáng sợ không phải là quá trình cãi vã mà là sự thinh lặng sau khi cãi vã. Tuy đã giải quyết xong nhưng vẫn gượng gạo, không biết làm sao để khôi phục lại không khí hòa thuận sau khi đã xé toạc khe nứt, nhất là khi vết xé lại quá thảm thiết. Do đó, tuy Thi Âm và mẹ cãi nhau không quá lâu, kết thúc trong hòa bình chứ không nghiêm trọng đến mức đập đồ đánh nhau như nhà ở tầng trên nhưng quan hệ sượng sùng của hai mẹ con kéo dài tận nửa tháng, đến khi Thi Ngạn về nhà theo lịch cứ cách hai tuần về một lần vào chủ nhật, để em trai khỏi lo lắng, cô mới bắt đầu tiếp tục duy trì không khí gia đình hòa thuận.
Thật ra trước đó không phải cô cố ý chiến tranh lạnh mà là trong nửa tháng này xảy ra quá nhiều việc khiến cô bất ngờ, nhiều đến mức khiến một người đã quen giải quyết vấn đề như Thi Âm cũng phải luống cuống tay chân.
Chuyện đầu tiên là rốt cuộc cô cũng hiểu câu “Tớ luôn đứng về phía cậu” mà Bùi Thời Khởi đã nói trong nhà ăn hôm đó có nghĩa là gì.
Hôm Ninh Từ viết xong kịch bản, dàn diễn viên quay lại luyện tập từ đầu thì cậu rút lui. Quách Mạn Trân nói gãy lưỡi cả nửa tiếng đồng hồ với cậu nhưng đến cả một cái liếc mắt cũng không được nhận. Thiếu niên đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc, nội dung câu nói còn lạnh hơn cả giọng điệu: “Không diễn.”
“À tuy chúng ta phải tập lại từ đầu nhưng không tốn nhiều thời gian lắm đâu…”
“Không diễn.”
“Trong kịch bản mới nhân vật của cậu không khác gì hết á…”
“Cậu phiền phức quá đấy.” Cậu nhướn mày, gương mặt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Nghe không hiểu tiếng người hả?”
“…”
Sau đó, khi đang chuẩn bị đạo cụ trong giờ tự học tối, có lẽ vì đã quá tức nghẹn nên Quách Mạn Trân tố khổ với Thi Âm: “Sao cậu ta dở hơi thế, vì sửa kịch bản phải tập lại từ đầu nên không diễn! Nhân vật của cậu ta trong kịch bản mới có bao nhiêu câu thoại đâu, chỉ là nhân vật làm nền thôi, tại sao phải bắt bà đi khép nép nài nỉ cậu ta chứ!”
“Nhưng cậu đi nài nỉ rồi mà.”
“Cho nên tớ hối hận! Tức chết đi được! Khinh người quá đáng! Chỉ đẹp trai học giỏi nổi tiếng nhà giàu thôi mà, cậu ta dựa vào đâu… Thôi.” Nữ sinh nói một tràng, có lẽ cũng đã nhận ra nguyên nhân, mệt mỏi phất tay: “Cậu ta dựa vào những thứ đó chứ đâu.”
Thi Âm mỉm cười, cầm lấy bông hoa được cắt bằng giấy, vẻ mặt điềm nhiên: “Ván đã đóng thuyền, thay vì tiếp tục lãng phí thời gian với Bùi Thời Khởi, chẳng thà cậu đi kiếm người thay thế còn hơn.”
“… Tức chết mất. Rốt cuộc Lão Dương nghĩ gì vậy, bộ tưởng tụi mình rảnh lắm chắc? Khi không bảo Ninh Từ viết kịch bản mới trong khi đã tập được một nửa, giờ thì hay rồi, phải tập lại từ đầu.”
…
Giọng của cô nàng không nhỏ, cách đó không xa, Ninh Từ đang bận dán hoa nghe vậy thì hơi quay đầu sang. Nữ sinh im lặng một chốc mới dần dần hé miệng, giọng không to, thậm chí còn có ý cười:
“Là do tớ không hiểu tình huống khi đó, đáng lẽ phải thuyết phục Lão Dương, có khi thầy ấy đồng ý không đổi kịch bản nữa.”
Quách Mạn Trân chợt nhớ ra có Ninh Từ ở đây, nghĩ tới mấy câu mình vừa nói, cô nàng hơi lúng túng, ho khan: “Tớ chỉ đơn thuần là diss Lão Dương thôi, không có ý gì đâu.”
“Tớ biết mà.” Ninh Từ cười, “Vì tớ cũng thấy rất phiền, tự dưng cứ rối ren hết cả lên, biết vậy hồi đó ráng thuyết phục thầy là khỏe rồi.”
Phản ứng này hơi nằm ngoài dự đoán của Thi Âm.
Cô ngẩng đầu nhìn cô gái, cô ấy đang đứng ngoài hành lang dựa vào vách tường, mượn ánh đèn lớp kế bên để dán hoa.
Đèn rất sáng, có thể thấy rõ gương mặt tròn tròn trắng trẻo của cô gái, đôi lông mày được vẽ nhạt màu, bờ môi được thoa son dưỡng không màu, tóc được cột thành chùm ngắn ở sau đầu, là hình tượng nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu. Vì xé băng dán mạnh tay quá nên vô tình làm hoa bị rách, nam sinh ngồi bên cạnh ôm trán:
“Chị hai à, đây là cái bông thứ mấy rồi?”
“… Tớ í ẹ thủ công mỹ nghệ lắm.”
“Cậu tém qua một bên cho tớ, làm cỏ đi, đừng dán hoa hồng nữa, tớ thấy cậu có gai còn hơn cả hoa đó.”
“Ơ.” Nữ sinh lè lưỡi, đôi mắt tròn nhấp nháy đáng yêu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, “Tớ đang giúp cậu mà.”
Đây là Ninh Từ? Cô gái này hoàn toàn khác với Ninh Từ trong trí nhớ, có điểm giống Giang Diệu, nhưng Giang Diệu lại khác.
Tuy Giang Diệu cũng thường hoa tay múa chân, chu môi nháy mắt, hành động đáng yêu y như em bé nhưng mà là bé trai, vừa mạnh mẽ vừa hào sảng, nếu ban nãy đổi lại là Giang Diệu, rất có thể cô nàng đã đánh lên đầu Quý Uy, “Cái thứ bánh quy nhà ông mà dám diss bổn tiên nữ?!”
Còn Ninh Từ thì khác, sự đáng yêu của cô ấy tràn đầy dịu dàng và cuốn hút của phái nữ.
Với Giang Diệu, Quý Uy sẽ ấm ức giận dỗi mà không dám nói, còn khi đối mặt với Ninh Từ, vẻ mặt cậu ta lại là “Phải làm sao với cậu đây?” đầy bất đắc dĩ và cưng chiều.
Không thể tin nổi vào những ngày đầu tựu trường, cô gái ấy lại là người ít nói, luống cuống tay chân, tránh xa chỗ đông người.
… Là vì cô chưa từng hiểu Ninh Từ hay vì thế giới này thay đổi nhanh quá, cô không theo kịp?
“Quý Uy là cái thằng đại ngu.” Quách Mạn Trân ngó qua bên đó, cười nhạo: “Nếu nam sinh trường này ai cũng ngu như vậy thì Bùi Thời Khởi đúng là có thể xưng bá Nhất Trung rồi.”
“Quý Uy đắc tội gì với cậu thế?”
“À, gì đâu, tại ngứa mắt với cái độ ngu si đần độn của cậu ta thôi. Cá cược không, tớ cá chưa tới một tháng, Quý Uy sẽ tỏ tình với Ninh Từ và bị từ chối.”
“… Cá cược gì?”
“Cá Bùi Thời Khởi.”
“Hở?”
“Nếu tớ thắng, cậu phải khiến Bùi Thời Khởi hát bài “Chinh phục” trong buổi lễ tốt nghiệp cho bà đây! Mẹ nó, tức chết mất, không trả được mối hận này, tớ không thể thoải mái học đại học được!”
Thi Âm dở khóc dở cười: “Chưa bàn tới thắng thua, cậu nghĩ khả năng thành lập cuộc cá cược thuyết phục Bùi Thời Khởi hát là bao nhiêu phần trăm?”
“Vậy chúng ta đổi đi.” Nữ sinh nhếch môi, ánh mắt mang theo sự tự tin cao ngạo: “Bây giờ cậu chạy tới trước mặt Bùi Thời Khởi quỳ xuống khóc một trận, vừa khóc vừa nài nỉ cậu ta, cậu có tin là cậu ta múa cho tớ xem luôn không.”
“…”
“Cá không?”
“Không.” Thi Âm lấy thêm một cánh hoa, hiếm khi nói đùa: “Tớ sợ cậu ta múa cho cậu xem xong thì cậu sẽ phải diễn xiếc đập đá trên ngực trước toàn trường.”
…
Cuối cùng Thi Âm không cá cược bất cứ cái gì với Quách Mạn Trân vì cô chắc chắn mình sẽ thua, thậm chí cô còn nghĩ chưa đến một tháng, nhiều nhất là hai tuần, Quý Uy sẽ được phát thẻ người tốt(1).
(1) Thẻ người tốt: ngôn ngữ thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc, ý chỉ một ai đó được khen là người tốt. Trong trường hợp này, khi người được tỏ tình không thích