Edit: Sa Có quá nhiều điều muốn nói nhưng mỗi câu đều chẳng dễ thốt thành lời.
Dưới vầng trăng và bầu trời sao, Ninh Từ im lặng rất lâu, bàn tay siết chặt vô tình chạm vào nút bật lửa, lòng bàn tay nóng lên khiến người ta muốn hất ra theo phản xạ. Song, trong khoảnh khắc đó, nhìn vào ánh mắt điềm tĩnh của nữ sinh đối diện, cô cắn răng cố chịu đựng, gương mặt vô cảm, không nhìn ra biểu hiện khác thường nào.
Sự im lặng kéo dài nửa phút, tầm mắt Thi Âm lướt qua cánh tay phải được ép sát vào người cô, nhíu mày: “Nếu cậu không có gì muốn nói thì tôi đi đây.”
“Sao cậu tin chắc rằng tôi đã làm chuyện hãm hại cậu?”
Nữ sinh cong môi, giọng nói mang theo sự buồn cười: “Thì là do cậu làm mà.”
“Cậu tìm thấy chứng cứ gì để quả quyết như thế?”
“Hình như tôi không có nghĩa vụ giải thích với cậu.”
“Trước khi tòa tuyên án phạt đều sẽ nói rõ tội lỗi của phạm nhân và phạm nhân có quyền kháng cáo, tôi muốn biết tại sao cậu lại nhận định tôi chính là thủ phạm thì cũng không quá đáng chứ?”
Thi Âm nhìn Ninh Từ, ánh mắt của đối phương không hề né tránh, mang theo sự cố chấp và bền bỉ đúng chất Ninh Từ.
“… Không hiểu vì sao cậu lại muốn lãng phí thời gian như thế này nữa.” Thi Âm thở dài. “Bình trà trong phòng nghỉ luôn là trà la hán quả nhưng tối nay lại đột nhiên biến thành trà hoa hồng, nghe nói là cùng loại trà trong phòng nghỉ của thầy hiệu trưởng, mà người duy nhất có thể tùy tiện ra vào phòng nghỉ của thầy chỉ có mỗi con gái của thầy thôi, mà cô ta lại chơi thân với cậu nhất.”
Ninh Từ cười nhạo: “Chỉ vì Tiền Du Tang chơi thân với tôi mà xác định là tôi làm, lý do này khiên cưỡng quá đấy.”
“Dây đàn của tôi là do Vương Vũ cắt đứt, cậu ta luôn ôm hận và muốn trả thù tôi. Tuần trước là sinh nhật cậu, có người đút một bó hoa hồng to vào hộc bàn của cậu… Hẳn là dạo này cậu ta đang theo đuổi cậu, đúng chứ?”
“Thì sao? Chuyện này liên quan gì?”
“Không ư?” Nữ sinh nhướn môi, giọng nói mềm mại, “Tôi thấy rất liên quan đấy chứ. Hai kẻ tình nghi lại vô cùng trùng hợp dính líu tới cậu, mà cậu cũng có khúc mắc với tôi, hoàn toàn có đủ động cơ gây tội, quan trọng nhất là tối nay, tôi, Bùi Thời Khởi và hội học sinh điều tra chuyện này nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối nào. Ở xung quanh tôi, người duy nhất có thể làm được kín kẽ và sạch sẽ như vậy chỉ có cậu thôi.”
“Ha…” Ninh Từ cảm thấy Thi Âm vì muốn trả đũa mình nên mới tìm bừa lý do.
“À, còn nữa, trước đó cậu kinh hồn bạt vía chạy tới phòng nghỉ tìm Giang Diệu là vì lương tâm đột nhiên trỗi dậy, cảm thấy hối hận?”
“…”
“Tôi nể tình thái độ đó nên mới muốn nghe cậu phân trần. Bây giờ còn lại chưa tới mười phút, cậu có chắc là muốn tiếp tục lãng phí thời gian để giải thích chuyện vô nghĩa này không?”
Hóa ra căn bản là không có chứng cứ chứng minh cô đã làm những việc đó, nhưng Thi Âm lại ngang ngược kết luận kẻ hãm hại cô ấy là cô khiến tất cả những lời giải thích, phản bác, thoái thác mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước đều nằm lại trong bụng.
“Chuyện… tôi hút thuốc lá, cậu biết khi nào?”
“Mới vừa nãy thôi. Thật ra tôi chỉ muốn đến khu nhà hành chính để nộp bản tường trình, không ngờ lại gặp cậu. Cơ mà hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nếu được, tôi khuyên cậu nên cai đi.”
“Cậu thôi giả vờ tốt bụng đi.”
“… Kỳ lạ thật.” Thi Âm rầu rĩ nhướn mày: “Mỗi lần tôi thật lòng khuyên nhủ người ta thì họ đều nghĩ tôi giả vờ tốt bụng, trông tôi lương thiện đến thế cơ à?”
“Vì thực tế là cậu giả vờ tốt bụng. Dùng thái độ trịch thượng, tự cho là ân cần để phổ độ chúng sinh, thật ra dối trá mới là cậu.”
“Ồ, đây là nỗi khổ tâm của cậu ư?”
“Tôi không có nỗi khổ tâm nào cả, tôi chỉ không ưa cậu thôi. Cậu nói thẳng đi, làm sao để cậu bằng lòng xóa ảnh và video?”
“Tôi sẽ không xóa.”
“Đừng đùa.”
“Tôi sẽ không xóa đâu.” Nữ sinh cười, “Có lý do gì để tôi xóa? Hay nói đúng hơn là bây giờ áp lực học tập rất lớn, cậu có lý do gì đáng để tôi tốn công đi tìm điểm yếu khác của cậu?”
…
Ninh Từ mấp máy môi: “Tôi nói cho cậu biết, trong chuyện này, tôi không hề động một ngón tay. Tiền Du Tang đổi nước trà là vì nó muốn trả thù Giang Diệu.”
Thi Âm nhướn mày.
“Sao, cậu không nhớ à? Lúc trước nó và Dương Liễu Đình trở mặt thành thù là vì cậu sửa lịch sử quét thẻ điểm danh của Dương Liễu Đình khiến Tiền Du Tang hiểu lầm Dương Liễu Đình cướp bạn trai của nó, sau đó mới gây ra chuyện lớn. Nó không dám ra tay với cậu, chỉ có thể trút giận lên đầu Giang Diệu – kẻ cùng một giuộc với cậu. Lúc đó Giang Diệu là tổ trưởng Tổ Kỷ luật của Hội học sinh, nắm giữ lịch sử điểm danh của học sinh.”
“Vậy Vương Vũ thì sao?”
“Sau sự việc ở phòng phát thanh hồi năm mười một, cậu ta bị ghi lỗi nặng, lưu vào học bạ, vốn dĩ cậu ta cũng muốn bỏ qua chuyện cũ, nhưng ba kỳ thi tháng liên tiếp sau đó đều bị tố cáo gian lận, bị đuổi học, phải dùng rất nhiều tiền mới được học lại lớp mười một, tất cả đều là do cậu. Cậu cho rằng cậu ta sẽ không hận cậu ư?
Thi Âm, tất cả đều là báo ứng từ những nghiệp chướng do chính cậu gây ra, cậu đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi thì hèn nhát quá đó.”
…
Bóng đêm tĩnh lặng, gió thổi qua làn da trần, hơi lạnh. Nữ sinh thở dài, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh trăng, vương vít nỗi niềm thương cảm.
“Cậu nhìn tôi như thế là có ý gì?”
“Ninh Từ, thật lòng thì tôi hơi thất vọng về cậu.”
“… Nực cười, cậu có tư cách gì để thất vọng về tôi!”
“Tôi tự thấy mình rất biết cách nhìn người, đã từng hết sức tán thưởng cậu, nói thật, cậu là người duy nhất mà tôi từng xem là đối thủ cùng đẳng cấp, thậm chí có lần còn thấy thấu hiểu vì có điểm tương đồng, nhưng tới hôm nay, tôi mới nhận ra có lẽ mình đã đánh giá cậu quá cao.”
“…”
“Đúng là tôi để Tiền Du Tang nhìn thấy lịch sử điểm danh của Dương Liễu Đình, nhưng đó là bản gốc, không sửa dẫu chỉ một giây. Chuyện Vương Vũ gian lận cũng đúng là do tôi tố cáo, nhưng bị đuổi học là vì cậu ta thực sự gian lận. Ninh Từ, cậu biết điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi với cậu là gì không? Tôi chưa bao giờ bịa đặt hoặc dựa theo căn cứ thiếu chính xác để trả thù ai đó, cũng sẽ không vì ganh ghét mà vi phạm pháp luật hay nội quy.
Tôi không để cho người ta nắm thóp, bởi vì khi làm bất cứ chuyện gì, nếu tôi không thể chiếm tình thì chắc chắn sẽ chiếm lý.
Cậu nói tôi gặp báo ứng… Xin lỗi, chưa đủ tư cách đâu.”
“Tại sao cậu…”
“Được rồi, tôi phải về dẫn chương trình, nếu đã cho cậu thời gian nhưng cậu vẫn không phân trần thì tôi sẽ quy rằng do cậu ganh ghét nên mới hãm hại người khác. Về chuyện của Giang Diệu, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, xử lý thế nào phụ thuộc vào cậu ấy, tôi không can thiệp. Còn về phần tôi,” Thi Âm ngừng lại, sau đó huơ huơ chiếc điện thoại trong tay, khóe môi nhoẻn nụ cười hòa nhã nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, “Tốt nhất là cậu nên tránh xa tôi, đổi chỗ ngồi cách xa tôi ra, cũng đừng nên giao du với bạn bè xung quanh tôi, nếu để tôi biết cậu lan truyền bất cứ lời đồn đãi nào về tôi, vậy thì xin lỗi, tôi sẽ lập tức phát tán video này.”
“Thi Âm…”
“Xong rồi, bắt đầu từ bây giờ, đừng nói bất cứ lời vô nghĩa nào với tôi cả, tôi không có hứng thú với lòng ganh ghét và đố kỵ của cậu, chỉ cần cậu cách xa tôi là được, nhưng dĩ nhiên, xuất phát từ thiện ý, tôi vẫn khuyên cậu một câu, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, mau cai thuốc đi.”
… Để lại cho cô cái xoay người dứt khoát và bóng dáng từ phía sau. Khung vai xinh đẹp, thân ảnh yểu điệu dần biến mất trong màn đêm hệt như phong cách của Thi Âm, không hề khoa trương hay sắc sảo nhưng lại khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Tựa như trong những tác phẩm văn học kinh điển, có Chu Du thì sẽ có Gia Cát Lượng, có Lâm Đại Ngọc thì ắt có Tiết Bảo Thoa. Còn trong phim thần tượng, có Sam Thái thì chắc chắn sẽ có Đường Đằng Tĩnh.
Trong cuộc đời, bạn sẽ gặp phải một đối thủ khiến bạn thua đau đớn, kiên cường bất khuất đến đâu cũng vô dụng, chắc chắn bạn sẽ thất bại thảm hại. Bởi vì cuộc sống không phải là tiểu thuyết cũng chẳng phải là phim ảnh, ngay cả khán giả không rõ chân tướng sự việc cũng biết, bạn, không bao giờ là nhân vật chính.
Ninh Từ buông thõng tay, phát hiện lòng bàn tay đã bị ngọn lửa lúc nãy làm bỏng rộp, không đau lắm nhưng dưới ánh trăng rơi rớt nơi lòng bàn tay, trông nó xấu xí đến chướng mắt.
***
So với hai năm trước vô cùng thuận lợi thì hội diễn văn nghệ năm nay xảy ra rất nhiều sự cố, may là cuối cùng cũng được giải quyết tốt đẹp. Chẳng qua ở trong mắt khán giả, hội diễn văn nghệ năm nay cũng như mọi năm, đều chán như nhau, có lẽ chỉ có tiết mục “Uyên ương hồ điệp mộng” mới hay ho đôi chút, mà nó hay ho không phải vì bản thân tiết mục mà là vì người biểu diễn.
Nhiều năm sau, khi phỏng vấn đàn em học cùng trường, Thi Âm mới bất ngờ được biết hóa ra vì tiết mục hợp tấu này mà dẫu họ đã tốt nghiệp nhiều năm, các đàn em vẫn lưu truyền “truyền thuyết tình yêu Nhất Trung” của “đàn anh Đạo Minh Trực Thụ” và “đàn chị Đằng Đường Tĩnh”, tình tiết sống động như thật khiến ngay đến chính cô cũng không biết nên khóc hay cười. Nhưng cô biết thực tế còn đẹp đẽ hơn cả câu chuyện hư cấu đó.
Cô không bao giờ quên cảnh tượng khi biểu diễn xong, cô ôm đàn ngoảnh đầu lại, vừa lúc nhìn thấy nụ cười nhẹ vương trên khóe môi của thiếu niên, trong mắt cậu như có ánh sáng, rất sáng, rất rất sáng. Sau đó cậu nhướn mày, bỗng nói một câu. Xung quanh chìm trong tiếng vỗ tay, Thi Âm không nghe rõ. Lúc xuống sân khấu, cô hỏi Bùi Thời Khởi rằng cậu đã nói gì nhưng đối phương chỉ nhoẻn môi cười, làm sao cũng không chịu nói lại.
Cô nhướn mày: “Cậu đáng ghét ghê.”
“Ừm.” Đối phương hờ hững vừa ném cho cô một viên socola vừa loay hoay bấm điện thoại, mở bản gốc “Uyên ương hồ điệp mộng”, biếng nhác: “Lời bài này hay nhỉ.”
“Ừa, nghe không biết bao nhiêu lần vẫn thấy buồn.”
“Buồn chỗ nào?”
“Hả? Chỗ nào không buồn?”
Thiếu niên nằm ườn trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Kinh nghiệm sống của cậu ít ỏi quá, không hiểu nổi đâu.”
“…”
Là cô tưởng bở đúng không, chứ nào có ai cay nghiệt với người mà mình thích kiểu này??!
“Được rồi, bên ngoài có người gọi cậu kìa. Tiểu gia ngủ đây, chừng nào kết thúc thì gọi tớ.”
Tiếng gọi cô ở bên ngoài càng lúc càng to, Thi Âm chỉ có thể tâm không cam, tình không nguyện cầm kịch bản đi ra khỏi phòng nghỉ. Lúc cô đi, điện thoại vẫn còn vang lên tiếng nhạc dặt dìu và giọng ca truyền cảm.
“Thế giới phồn hoa
Uyên ương hồ điệp
Ở nhân gian điên loạn
Cần gì bay lên trời cao
Chẳng thà chìm giấc ngủ say cùng nhau.”
Bùi đại gia hài lòng nhướn môi, bất luận lấy câu nào trong bài cũng đều rất hợp tâm ý.
***
Tuy bị thiếu niên diss làm tức nghẹn nhưng tối đó, Thi Âm vẫn về nhà cùng Bùi Thời Khởi, bởi vì hình như cô không còn ai để làm bạn chung đường về nhà nữa.
Bùi Thời Khởi thấy bóng dáng lẻ loi đeo cặp sách đi ra cổng trường của cô thì thở dài, vứt quả bóng rổ đi rồi chạy theo.
“Sao cậu đáng thương thế nhỉ.” Thiếu niên cốc đầu cô, “Không có đứa nhỏ nào chơi với cậu à?”
Nữ sinh không nói gì. Cậu cong môi cười, biếng nhác: “Vậy thôi, tớ dẫn cậu về.”
Sau đó trên đường về, Thi Âm đã hỏi cậu tại sao lại đột ngột quyết định tham gia xét tuyển đại học, nam sinh trả lời thản nhiên: “À, thì để khỏi phải thi tốt nghiệp chứ sao.”
“… Thế sao trước kia cậu nói không muốn?”
“Lúc đó cậu bảo muốn học đại học Q mà.” Cậu xoay chùm chìa khóa, “Cậu đáng thương quá, tớ thương xót cậu nên mới nhường cho cậu.”
Nhường… nhường cho cô ư?
Thi Âm ngẩng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh đẹp đẽ của thiếu niên, bỗng hỏi: “Tớ muốn cái gì, cậu cũng đều nhường cho tớ ư?”
“Cậu muốn cái gì?”
“Tớ…” Nữ sinh dừng lại, dời tầm mắt, nhìn về bầu trời đêm phía xa xa, giọng nói tan trong gió, “Tớ muốn mở một cửa tiệm tạp hóa.”
Câu trả lời gì đây? Lạc đề rồi.
“Hửm?”
“Tớ còn muốn đi du lịch ở rất nhiều nơi, nhặt nhạnh những thứ mình thích rồi trưng bày trong cửa tiệm, như sổ tay, túi xách chẳng hạn. Tớ muốn trên kệ hàng của tớ được trưng những món đồ khác nhau, đằng sau chúng sẽ gắn một cái nhãn ghi lại câu chuyện của tớ về món đồ ấy như mua ở đâu, phong cảnh nơi đó có đẹp không, tại sao lại mua nó, người chủ cũ của nó thế nào, vân vân…”
“Chậc, e rằng mấy chục năm sau cậu mới mở được cửa tiệm.”
“Đúng vậy.” Nữ sinh nhoẻn môi nở nụ cười rạng rỡ, “Tớ muốn mấy chục năm sau, khi đã già, đã về hưu, tớ sẽ bán hết cửa tiệm, nếu có vị khách nào mà tớ quý mến, tớ sẽ tặng không cho họ coi như làm quà. Như vậy, sau khi tớ chết đi, thế giới này sẽ còn rất nhiều người nhớ về tớ.”
Và sẽ có phản ứng khác biệt với những người khác khi nghe tin cô “chết”.
Thiếu niên nhíu mày: “Chúc cậu sống thọ, đi được càng nhiều nơi càng tốt, như vậy sẽ càng nhiều người mua được đồ của cậu.”
“Kiếm càng được nhiều tiền nữa.”
“Ừm hứm.”
“Bùi Thời Khởi.” Nữ sinh nhìn áng mây mỏng phủ kín vầng trăng, hỏi cậu: “Sau này cậu muốn làm gì? Từ khi cậu không muốn làm kiến trúc sư nữa thì chưa có ước mơ mới ư?”
“Cũng coi là có.”
“Là gì?”
“Thừa kế gia sản, sau đó tiêu xài.”
“Hả?”
Cậu nhướn mày, nở nụ cười: “Bé Khăn Đỏ, tớ nói cho cậu nghe một bí mật.”
“Cậu nói đi.”
“Trước đây, tớ đi dạo ở một trường đại học, nhìn thấy một đội sinh viên trình bày dự án về game online do chính họ phát minh nhằm giành quỹ trường để có thể phát triển dự án đó, nhưng đáng tiếc là không thành công.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tớ thấy game ấy khá thú vị, xem phần trình bày xong thì chủ động tìm họ, dùng toàn bộ tiền mừng tuổi và tiền dành dụm để đầu tư cho họ.”
“… Nhiều tiền lắm hả?”
“Rất nhiều.” Cậu dùng tay ước lượng, “Có lẽ là mua được cái nhà một tầng lầu.”
“… Ồ.” Tổng cộng tiền mừng tuổi của Thi Âm từ nhỏ tới lớn thì cũng chẳng mua nổi cái ban công ở tầng lầu của căn nhà đó. “Cuối cùng thế nào?”
“Cuối cùng dĩ nhiên thất bại, ngôi nhà một tầng lầu bị vứt đi như thế đó.”
“…”
Thiếu niên buồn cười: “Tiền bị mất là của tớ, cậu trưng ra cái biểu cảm đó làm gì?”
“Tớ thấy cực kỳ đau lòng.”
“Có điều lúc đó tớ nhận ra xài tiền là việc khiến người ta rất vui vẻ, hơn nữa mãi mãi không bao giờ chán.”
“… Đại ca à, cậu ngộ ra vấn đề này hơi muộn đó.”
“Vì vậy tiểu gia muốn làm một người chuyên xài tiền.”
Thi Âm chợt nhớ cậu từng nói sẽ đầu tư cho cô hồi cách đây rất lâu: “Đừng nói là cậu muốn làm nhà đầu tư thiên sứ đó nhé?”
“Tớ muốn sáng tạo ra những thứ mới mẻ cho thế giới này.” Cậu hơi nâng cằm, hai đầu lông mày tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ: “Không phải là thứ sẽ kiếm được bao nhiêu tiền trong mười năm tới mà là thứ được tớ phát minh ra trong vòng hai mươi, năm mươi, thậm chí là một trăm năm tới, chẳng hạn như máy hơi nước, máy tính vượt thời gian.”
“Nếu thành công, bàn tay này,” Cậu mở lòng bàn tay, mặt mày đắc ý, “chính là thứ đã tạo ra thời đại