Va Phải Của Nợ

Chương 17


trước sau


Chap 17: Đi chơi cùng Vivian

"Ta da!"

Vừa bước ra khỏi cổng trường, giọng nói quen thuộc đã cất lên cùng với khuôn mặt rạng rỡ xuất hiện trước mắt làm Vivian giựt bắn người, phải mấy giây định thần bé con mới hoàn hồn lại, đôi mắt sắc lẻm lườm lườm người vừa bát nháo trước mặt mình.

"Con lại không chào cô rồi." - Becky chắp hai tay sau lưng đi ngang hàng với bé con, giọng hơi hờn dỗi khi Vivian một lần nữa phớt lờ đi sự xuất hiện của cô.

Bé con nhìn một lượt xung quanh, không thấy Freen ở đâu, trong lòng thầm thở dài, hồi sáng này mẹ đã nói với tiểu bảo bối chiều sẽ nhờ cô Becky đến đón vì mẹ có việc bận ở công ty, không ngờ mẹ lại dám giao tiểu bảo bối vào tay cô ấy thật.

"Con định đi bộ về nhà thật sao? Nhà của chúng ta xa lắm đó!" - Becky đứng dựa lưng lên cửa xe nhìn bé con lủi thủi cắm đầu ngó xuống đất bước ngang qua, vẻ mặt không hề lo lắng lên tiếng bông đùa.

Bước chân bé xíu đã chịu dừng lại, Vivian quay một góc chín mươi độ bước lên xe ngồi im re không nói lời nào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Becky.

Becky cũng không phàn nàn thái độ của đứa trẻ này, leo lên xe ngồi vào ghế lái khởi động máy chạy đi, nhưng đường đi không phải là con đường về nhà của họ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con ghét cô nhiều lắm sao?" - Becky lên tiếng hỏi sau một khoảng lặng giữa hai người.

"Cô biết rồi còn hỏi? "- Cuối cùng bảo bối cũng đã chịu lên tiếng.

"Vậy làm sao để con hết ghét cô đây?" - Becky nhướng mày hơi nghiêng đầu nhìn Vivian. Thật là, cái cặp mắt mở to ra đó nhìn cô không mỏi sao, Becky nhìn thôi cũng thấy mỏi dùm rồi.

"Cô đừng tới tìm mẹ và con nữa, cuộc sống của hai mẹ con con đang tốt rồi, cô xuất hiện làm chi vậy? Con không thích điều này chút nào." - Vivian tỏ ra lý lẽ đáp, đối với tâm lý của một đứa trẻ mà nói, việc Becky xuất hiện và bước vào cuộc đời hai mẹ con họ quá đột ngột và không phải là cách xuất hiện gây cảm tình từ cái nhìn đầu tiên. Cái khuôn mặt xinh đẹp câu dẫn đó mới nhìn là thấy không hợp nhãn rồi. Làm sao một người xinh đẹp và trẻ trung như vậy lại muốn ở cùng với hai mẹ con Vivian, nhất định phải có ý đồ gì đó. Đừng tưởng bé con còn nhỏ không hiểu biết gì, ít nhất Vivian cũng cảm giác được có điều gì đó không đúng đắn đang diễn ra.

Becky nhếch môi nhìn ngón trỏ đưa lên gãi gãi cằm của bé con, cô cười thầm trong bụng. Trông cứ như là chuyên gia đánh giá ấy nhỉ: "Bình phẩm xong chưa? Con ghét cô như vậy chắc không muốn đi chơi cùng cô đâu ha?"

"Đi chơi?" - Bé con hơi bất ngờ với câu hỏi của Becky, đôi mắt nai lúc này mới có dịp nhìn lại không gian trước mặt qua lớp kính xe. Đây không phải là khu giải trí hay sao?

Nhìn thấy được tia lay động trong đôi mắt to tròn cố giả vờ không quan tâm, Becky tiếp tục đưa đẩy: "Sao nào? Bình thường đi chơi với mẹ chỉ chơi được vài trò con nít nhẹ nhàng nhàm chán thôi, hôm nay đi chơi cùng cô cảm giác nhất định sẽ thú vị và lạ lẫm hơn đó, con có muốn thử hay không?"

Vivian mím chặt môi, khuôn mặt đã lộ rõ sự đắn đo ra bên ngoài, tiểu bảo bối hít một hơi sâu cố dằn đi sự kích thích và hấp dẫn của khu vui chơi trước mặt, bé con định sẽ hiên ngang thẳng thừng từ chối, không ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Becky bế xốc lên lôi vào trong. Bao nhiêu dũng khí chuẩn bị làm đều tan thành mây khói, có chăng chỉ là cái bản mặt cố vờ như không cam tâm đi cùng với người bên cạnh thôi.

"Đã đi chơi rồi thì vui vẻ lên nào, chúng ta chơi trò xe đụng trước nha!" - Becky lên tiếng đề nghị.

"Trò đó bình thường quá, con muốn chơi trò nào cảm giác mạnh hơn cơ." - Vivian chỉ tay lên cái thuyền gỗ to đùng trên cao đang chuyển động với những vòng quay thót tim cùng tiếng la hét thất thanh của những con người trên đó.

"Được thôi, cô cũng rất thích!" - Becky không do dự liền bế bé con theo mình đi mua vé.

"AAAAAAAAA!"

Tiếng la rung trời của hai người một lớn một nhỏ trong khu nhà ma làm cho tất cả mọi người kể cả những nhân viên ở đó một phen hú hồn khiếp sợ. Becky sải nhanh bước chân cõng Vivian hì hục chạy một mạch ra khỏi nơi quái quỷ này, vừa ra đến

cửa hang cả hai đã thở hổn hển vì kiệt sức.

Hai ánh mắt mệt mỏi chạm nhau, rất nhanh đã quay đi né tránh. Phần vì ngượng ngùng, phần vì xấu hổ.

"Cô la lớn thật đó, còn nói không sợ sao?" - Vivian khơi màu đầu tiên chống chế, nhưng bắt gặp ánh nhìn khinh thường của người vừa được nói tới liền giả lả không nói nữa.


"Chưa biết ai hơn ai đâu, con sắp tè ra quần rồi kìa, còn muốn chơi nữa không?" - Becky không vừa trả đũa lại.

"Con không có!" - Bị Becky trêu, bé con tức giận quay mặt đi một mạch, hôm nay chẳng vui gì cả, bé con muốn đọ sức với cô, không ngờ bản thân cũng bị một phen nhục nhã chung luôn. Đúng là mất mặt mà.

Becky bước nhanh đuổi theo Vivian, khóe môi cong lên nhưng cố ngăn nụ cười rộng trên khuôn mặt khi biết nơi con bé đang muốn tới là đâu, đôi mắt lướt nhìn lên dòng chữ trên bảng: "WC"

"Con đi từ từ thôi, cô đợi bên ngoài!"

Bé con vừa bước vào đã quay người bước ra, khuôn mặt lạnh tanh lên tiếng: "Do con uống nước quá nhiều nên cần phải giải quyết thôi, mấy trò đó không làm gì được con đâu. cô nhớ đó!"

Becky nhún vai, thản nhiên đáp: "Cô có nói gì đâu, khi nào xong con và cô cùng đi uống nước lấy lại sức nhé!"

.

.

.

Trên đường về nhà.

"Cô không chắc nó sẽ thú vị nhưng ít ra thì nó cũng không quá tệ và nhạt nhẽo." - Becky cầm lấy ly nước ngọt trên tay Vivian đưa lên miệng mình hút ké, sau đó tiếp tục tập trung chạy xe, mặc cho ánh mắt khó coi của bé con đang nhìn mình.

"Cô mất vệ sinh quá đi, sao lúc nãy cô không mua hai ly?"

"Chơi nhiều trò quá cô hết tiền rồi, cô chỉ uống có xíu thôi mà." - Becky cười tươi trả lời, cô đã miễn nhiễm với đôi mắt khó chịu này rồi, nhìn riết cũng quen.

"Mặt cô dày thật đó!" - Biết không thể làm gì được, Vivian xoay người chống tay lên cằm nhìn ra ô kính xe, rời tầm mắt khỏi cái khuôn mặt mà bé con không ưa ra.

"Con không có gì để nói với cô sau những việc ngày hôm nay à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."

"Cô cũng không phải người nhỏ mọn hay chấp nhất gì đâu, nhưng con không thấy cô cũng đang rất cố gắng và nổ lực sao?" - Becky đang có cảm giác sự cố gắng của mình đang phí công với bức tường thành kiên cố của đứa trẻ bướng bỉnh này, định bụng sẽ im lặng lái xe không thốt thêm lời nào nữa.

"Chuyện lúc sáng con xin lỗi!"

Lời nói thỏ thẻ gần như thì thầm với chính mình nhưng cũng đủ cho Becky nghe được, tuy cả khuôn mặt bé con quay đi không thể nhìn rõ được nữa nhưng Becky vẫn đoán ra được nét ngượng nghịu của Vivian khi nói ra lời này với mình, coi bộ con bé còn cứu vớt được.

"Chuyện nào ra chuyện đó, con vẫn không thích cô đâu đó."

"Vậy cô sẽ thích con nhiều hơn chút nữa, như thế khoảng cách của chúng ta coi như được rút ngắn rồi. Vivian ngoan quá đi, biết sai còn biết nhận lỗi nữa. Con nhà ai mà ngoan thế?" - Becky đưa tay lên xoa xoa đầu bé con nhưng tay còn chưa đặt xuống đầu, nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn đang lườm mình, bàn tay tự giác rụt về.

"Cho nên cô cũng nên ý thức chút đi, chỗ ngủ của cô không phải phòng của mẹ con con đâu."

"Con lớn rồi nhỉ, biết nói lý lẽ với người lớn luôn cơ." - Becky mặt không hề biến sắc, ngược lại vẻ mặt còn rất bình thản.

"Phải, ai cũng nói con hiểu chuyện hết."

"Lớn thế rồi, hiểu chuyện thế rồi còn ngủ chung với mẹ khác nào mấy đứa con nít bình thường, nhiều đứa bằng tuổi con còn biết ngủ một mình kìa." - Becky thành công trêu chọc lại lời nói của đứa trẻ.

"Cô..." - Bé con bị chọc tới tím mặt không nói nên lời.

"A, tới nhà rồi, vào thôi con!" - Becky cố tình cười tươi hơn trêu chọc, tưởng gì chứ chọc tức người khác là nghề của cô rồi.

TBC.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện