Chap 19: Xin lỗi
CỘC! CỘC!
Gõ cửa một hồi vẫn không có tiếng đáp trả, Freen thở dài định quay trở về phòng, có gì mai tính tiếp. Không ngờ vừa mới quay người lại đã bị bóng dáng trước măt dọa sợ suýt thét lên.
Becky vốn chưa ngủ được đi ra ngoài rót nước uống, đến khi trở về đã thấy bóng dáng thấp thoáng của Freen ở trước cửa phòng. Becky còn ghim vụ hồi tối, sẵn đây cô sẽ hù Freen một phen luôn.
Freen thở gấp, mắt vẫn còn mở to lên kinh sợ, mất một lúc con ngươi mới nhìn rõ tiêu cự và biết người trước mặt cô là ai.
Becky nhếch môi, tay vẫn đang bịt chặt miệng ngăn không cho Freen thét lên, tay còn lại chống lên cánh cửa, tạo thành không gian khép kín ép cô ở giữa cô và cánh cửa phòng.
"Nửa đêm nửa hôm đến phòng tôi là có ý đồ gì đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Freen lắc nhẹ đầu, đôi mắt bối rối chớp mấy cái ý bảo Becky buông tay ra.
"À quên mất, tại vừa rồi sợ cô la lên đánh thức Vivian thôi." - Becky cười tươi rút tay về, nhưng bàn tay đặt ở cửa vẫn giữ nguyên không có dấu hiệu sẽ thu lại theo.
"Khuya rồi sao cô không ở trong phòng?"
"Đó không phải là trọng tâm, đừng đánh trống lảng, cô tìm tôi có việc gì?" - Đôi mắt đen láy nhìn vào đôi mắt đối diện, một loại sức hút mang theo tia ma mị dụ hoặc lòng người, nó làm cho Freen thoáng lạc lối.
"Tôi... thật ra thì... cô tránh ra trước đi!"
Becky hơi nhăn mặt vì bị bàn tay đấm mạnh vào ngực mình đẩy ra, Freen thành công thoát khỏi cô bước ra phòng khách, tiện tay bắt luôn đèn thắp sáng không gian tối om nãy giờ.
"Được rồi, cô nói đi, tìm tôi vào giờ này là có việc gì?"
Freen cảm giác cái nhìn của Becky như đang xuyên thấu suy nghĩ của mình, đặc biệt hơn hiện tại cô đang rất nhạy cảm và khó xử, không biết nên mở lời thế nào nữa.
"Vivian đã nói với tôi hồi chiều cô đưa con bé đi chơi."
"Ờ, rồi sao?" - Becky vẫn đang nhìn Freen chăm chăm.
"Sao cô không nói cho tôi biết?"
"Chẳng lẽ việc tôi đi đâu làm gì cũng phải báo cáo với cô sao?"
"Lúc nãy tôi đã không phải, tôi xin lỗi!" - Nhắm mắt lại, Freen cũng đã nói ra được nỗi lòng của mình, đáng lẽ cô định đợi sáng ra mới nói với Becky nhưng mà nằm trên giường cứ lăn lộn mãi không ngủ được, Freen đành bấm bụng đi tìm cô ấy nói rõ cho xong. Giờ thì tảng đá nặng trong lòng cô cũng đã đặt xuống được rồi.
Becky khoanh hai tay trước ngực nhìn Freen với ánh mắt thích thú: "Cô cũng biết điều quá nhỉ, sau khi đã làm tổn thương tôi một cách sâu sắc, chỉ nói một tiếng xin lỗi là xong sao?"
"Vậy giờ cô muốn sao nữa?" - Biết ngay con người này rất giảo hoạt mà.
"Dễ thôi, cô