Va Phải Của Nợ

Chương 2


trước sau


Chap 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh

"Becky à, mua cho chị cái này đi!" - Nam nói với chất giọng nũng nịu, đôi mắt mong đợi nhìn sang cô gái bên cạnh.

Becky thở hắt ra, cô tháo luôn kính mát của mình chỉ tay thẳng về phía Nam sau khi đã gỡ hẳn tay cô ấy đang khoác lên cánh tay cô, Becky lên tiếng cảnh cáo: "Chị đó, muốn mua gì thì cứ chọn đi, đừng làm em sởn hết da gà nữa!"

Nam vốn thích đùa dai, nhìn biểu cảm "đáng yêu" của Becky càng khiến cô muốn làm điều đó lâu hơn, điều chỉnh cho giọng nói đúng chất õng ẹo của mấy cô nàng thích vòi vĩnh đại gia có tiền, Nam tiếp tục chu mỏ chỉ tay về chiếc ví hàng hiệu khác trong shop: "Vậy cái này nữa nha! Em Yêu!"

Becky đưa tay lên vuốt lấy mặt mình, đồng thời che luôn tầm nhìn để khỏi phải thấy những ánh mắt thầm cười nhạo của mấy nhân viên bán hàng đang nhìn bọn họ.

"Chị còn như thế sau này đừng có đi chung với em nữa, nhìn ngang nhìn dọc thì chúng ta cũng không giống một đôi chút nào."

"Ha ha ha! OK! Mà trông mặt em đáng yêu quá, làm chị không nỡ dừng lại." - Nam tiện tay nựng luôn lên má đứa em, sau khi đã chọn xong vài món hàng hiệu đắc tiền mình ưng ý, cô kéo luôn Becky đi chọn vài bộ cho em mình.

Tâm trạng Becky đang không tốt, hôm nay bị Nam kéo ra ngoài mục đích cũng là để cô khuây khỏa đầu óc, thôi thì cô cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cơ thể gì mà bộ nào cũng hợp với dáng của em vậy?" - Nam nửa đùa nửa thật ướm thử vài bộ lên người Becky, là người có khiếu thẩm mỹ cao, cô chắc mẩm tất cả đều hoàn hảo với vóc dáng của người trước mặt.

Becky nhếch môi cười, đưa tay chọn đại một bộ mặc vào thử, kết quả là Nam đều phải đem tất cả số đồ đó ra quầy thu ngân cho nhân viên tính tiền.

"Hôm nay chơi đủ rồi, chị lo cho cái bao tử của mình đi, em muốn đi dạo một chút, hẹn gặp chị ở nhà!" - Becky đưa đống đồ kình càng cho Nam xách lên xe rồi quăng luôn chìa khóa xe cho cô, bản thân rẽ sang hướng ngược lại định bụng sẽ đi lòng vòng đâu đó cho thư thả đầu óc.

.

.

.

"Xin lỗi!" - Freen áy náy nhìn cây kem rơi vào áo của người đứng trước mặt mình sau cú vấp chân suýt ngã, đến khi nhìn lên mới phát hiện ra đó là một cô gái trẻ.

"Tôi không sao, cô đi đứng cẩn thận, bị ngã sẽ không tốt đâu." - Becky hơi nhướng mày nhìn lại vết bẩn trên ngực của mình, xem ra hôm nay cũng không phải ngày may mắn dành cho cô, định sẽ rời đi thay một chiếc áo mới, không nghĩ đến việc người phụ nữ đó gọi lại.

"Cô ơi, hãy vào cửa hàng ở gần đó với tôi đi, tôi sẽ bồi thường cho cô một bộ đồ khác xem như là tạ lỗi." - Sợ rằng người ta nghĩ mình có ý đồ không tốt, Freen liền nói nhanh thêm vào: "Con gái của tôi cũng đang ở trong đó chờ tôi đem kem về, cô mặc đồ lịch sự như thế cũng không nên để đồ bị bẩn."

Becky không thích phiền phức, nhưng nhìn đôi mắt thành khẩn của người phụ nữ trước mặt, tự dưng cô không nỡ lên tiếng từ chối, dù sao bây giờ cô cũng không bận gì nếu không nói là rất rảnh rỗi.

"Được rồi!"

Khi bước vào cửa hàng thời trang mà ít phút trước Becky cũng vừa rời khỏi, cô cảm thấy có chút buồn cười nhưng nhanh chóng bị lờ đi vì thái độ không bình thường của các nhân viên đang nhìn mình, Becky tự cho là vì vết bẩn trên ngực áo mới thu hút sự chú ý của họ mà không biết rằng đám nhân viên đang định chào giám đốc đã trở về.

Freen cũng ra hiệu cho mọi người không cần chào hỏi, cô tự nhiên đưa Becky đến chỗ chọn đồ, tìm một bộ quần áo phù hợp với vóc dáng theo cô đánh giá là đúng chuẩn của một cô gái trẻ.

"Cô cứ thoải mái chọn quần áo, tôi đi gặp con tôi một chút, khi nào xong thì tôi sẽ đến tìm cô..."

"Tôi là Becky!" - Becky mỉm cười đỡ lời của Freen.

"Một lần nữa xin lỗi cô Becky. Tôi là Freen!"


"Chào Freen!"

.

.

.

Quay về với đứa trẻ của mình, Freen phì cười nhìn Vivian vẫn đang say sưa chọn quần áo cùng với mấy cô nhân viên, con của cô thật sự rất lanh lợi và lém lỉnh so với những đứa trẻ đồng trang lứa.

"Vivian của mẹ chọn đồ xong chưa?"

Vốn dĩ rất mong chờ được gặp mẹ, nhưng nhìn trên tay Freen không có thứ mình trông đợi, Vivian trưng khuôn mặt lạnh lùng của đứa nhóc không thèm nhìn cô nữa.

"Con chưa lựa đồ xong."

"Thôi nào, mẹ đã đi xem thử rồi nhưng chỗ đó vừa bán hết kem, lát nữa trên đường về mẹ mua cho con cây kem khác nha!" - Hiểu được con mình đang giận chuyện gì, Freen bèn dụ ngọt, nhưng ý định chưa có hồi đáp, điện thoại trong túi cô đã reo lên, cô buộc phải tạm rời tiểu bảo bối của mình thêm một chút.

"Mẹ có việc cứ đi đi, con ở đây có mấy cô xinh đẹp chơi cùng rồi." -

Vivian tuy còn giận nhưng là đứa trẻ rất hiểu chuyện, con bé cũng đã quen với công việc bận rộn của mẹ mình.

"Vậy Vivian chờ mẹ một chút nha!"

Nhìn sơ qua nhà vệ sinh, đến khi bắt gặp người mình cần tìm, Freen mới thôi không bước nữa, ánh mắt ôn nhu giờ đây đã trở nên lãnh đạm khó đoán.

"Quản gia Niran, bà phải đích thân đến đây để gặp tôi sao?"

Người đàn bà trung niên cũng duy trì biểu cảm bình thản, hơi cúi đầu chào Freen: "Chào cô chủ, tôi sẽ không làm phiền thời gian của cô đâu. Tôi cũng sẽ nói ngắn gọn."

"Quản gia Niran cứ nói đi!" - Freen bỏ qua nỗi khó chịu trầm giọng hỏi, thời gian qua ngoài việc ở công ty, đã rất lâu rồi cô không trở về nhà để thăm mẹ của mình.

"Nhưng nếu là về nhà, tôi sẽ không đi đâu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô chủ, tôi biết cô vẫn còn giận bà chủ rất nhiều, nhưng bà ấy cũng là mẹ của cô... và bà chủ không còn sống được bao lâu nữa đâu."

"..." - Ngỡ ngàng trước thông tin vừa nghe được, nhưng Freen cố gắng không thể hiện nó ra bên ngoài, có thể bà ấy đang giả vờ để tìm kiếm sự thương hại từ đứa con gái duy nhất của mình mà thôi.

"Bà chủ là người cao ngạo như thế nào cô cũng đã biết, việc bà chủ bị bệnh không bao giờ bà muốn để cho cô biết, là tôi tự ý nói với cô chủ thôi."

"Như thế thì đã sao?"

"Cái chết của cậu chủ chỉ là tai nạn, thời gian qua cô đã hiểu lầm bà rồi."

Như giọt nước tràn ly, Freen căm phẫn trút cơn giận của mình lên người quản gia dù biết trằng bà không hề có lỗi: "Nực cười! Ngay từ đầu bà ấy đã kịch liệt phản đối chuyện tôi cùng Ken kết hôn, những tưởng khi có Vivian, bà sẽ hồi tâm thay đổi, không ngờ bà ta tàn nhẫn đến độ cố tình tạo dựng ra tai nạn hại chồng tôi. Tôi không phải là con rối tùy ý chịu sự điều khiển của bà. Việc trở về công ty làm việc chỉ là tiếp quản cơ ngơi ba tôi một tay gầy dựng, không muốn tập đoàn Chankimha rơi vào tay người ngoài, mặc khác tôi cũng không để cho Vivian có cuộc sống khó khăn. Ngoài ra không còn lý do nào khác đâu."

Điềm nhiên đón nhận cơn giận của cô chủ, quản gia Niran là người thấu hiểu toàn bộ câu chuyện, thời gian qua bà im lặng cũng là vì chủ nhân của mình muốn thế, nhưng bây giờ quả thật không thể làm ngơ thêm nữa.

Bước chân tiến về phía trước, từng bước dồn Freen vào sát chân tường, lời lẽ đanh thép pha lẫn sự tức giận khi nhìn người con muốn từ bỏ đi tình mẫu tử: "Cô chủ vẫn chưa hiểu hết được tấm lòng của một người mẹ đâu. Bà chủ chính vì không muốn cô đau khổ và suy sụp nên mới im lặng để cô tin rằng người chồng tốt đẹp và tử tế trong mắt cô gặp tai nạn qua đời, hắn ta chỉ đang lừa gạt cô với ý đồ thâu tóm tập đoàn. Ngày Ken chết đi cũng là ngày kế hoạch đổ vỡ, hắn định bỏ trốn nên đã tử nạn vì bị xe tải đâm trúng. Bằng chứng tôi đều có đầy đủ, cô chủ muốn xem bao nhiêu tôi sẽ cho cô xem hết."

Tấm lưng đập vào bức tường lạnh lẽo cũng là lúc thần trí Freen rối bời hoảng loạn. Không thể có chuyện như thế được? Người ấy tuyệt đối không thể làm thế với cô. Không thể!

"Cô nhìn cô vào lúc này đi, đó là lý do bà chủ không muốn nói ra sự thật, cô chủ như thế lấy nghị lực đâu để nuôi dạy con của mình? Nếu bà chủ thực sự căm ghét cuộc hôn nhân này và cô chủ, cô nghĩ thời gian qua mẹ con cô có thể có được cuộc sống thuận lợi như thế này sao?" - Đẩy mạnh người Freen để khuôn mặt giàn giụa nước mắt nhìn thẳng vào chiếc gương lớn phản chiếu lại con ngươi lấp lánh dòng lệ, quản gia Niran không tiếc buông ra những lời cay nghiệt nhất dành cho Freen. Sự thật chính là điều tồi tệ này đây, không phải sự thật luôn là thứ con người muốn biết và có thể chấp nhận được. Nhưng so với việc cứ sống trong ảo tưởng tốt đẹp thì điều cần biết vẫn phải được phơi bày ra ánh sáng.

Đứng dựa lưng vào cánh cửa sau khi đã làm khán giả bất đắc dĩ nghe toàn bộ câu chuyện bi thương ấy, Becky nhếch môi khẽ cười nhìn xuống thông tin về tập đoàn Chankimha mà cô vừa tìm trên mạng trong màn hình điện thoại, tập đoàn đã thắng cuộc đấu thầu khiến tập đoàn ba cô rơi vào khủng hoảng.

"Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi!"
4

TBC.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện