Chap 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
"Becky à, mua cho chị cái này đi!" - Nam nói với chất giọng nũng nịu, đôi mắt mong đợi nhìn sang cô gái bên cạnh.
Becky thở hắt ra, cô tháo luôn kính mát của mình chỉ tay thẳng về phía Nam sau khi đã gỡ hẳn tay cô ấy đang khoác lên cánh tay cô, Becky lên tiếng cảnh cáo: "Chị đó, muốn mua gì thì cứ chọn đi, đừng làm em sởn hết da gà nữa!"
Nam vốn thích đùa dai, nhìn biểu cảm "đáng yêu" của Becky càng khiến cô muốn làm điều đó lâu hơn, điều chỉnh cho giọng nói đúng chất õng ẹo của mấy cô nàng thích vòi vĩnh đại gia có tiền, Nam tiếp tục chu mỏ chỉ tay về chiếc ví hàng hiệu khác trong shop: "Vậy cái này nữa nha! Em Yêu!"
Becky đưa tay lên vuốt lấy mặt mình, đồng thời che luôn tầm nhìn để khỏi phải thấy những ánh mắt thầm cười nhạo của mấy nhân viên bán hàng đang nhìn bọn họ.
"Chị còn như thế sau này đừng có đi chung với em nữa, nhìn ngang nhìn dọc thì chúng ta cũng không giống một đôi chút nào."
"Ha ha ha! OK! Mà trông mặt em đáng yêu quá, làm chị không nỡ dừng lại." - Nam tiện tay nựng luôn lên má đứa em, sau khi đã chọn xong vài món hàng hiệu đắc tiền mình ưng ý, cô kéo luôn Becky đi chọn vài bộ cho em mình.
Tâm trạng Becky đang không tốt, hôm nay bị Nam kéo ra ngoài mục đích cũng là để cô khuây khỏa đầu óc, thôi thì cô cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cơ thể gì mà bộ nào cũng hợp với dáng của em vậy?" - Nam nửa đùa nửa thật ướm thử vài bộ lên người Becky, là người có khiếu thẩm mỹ cao, cô chắc mẩm tất cả đều hoàn hảo với vóc dáng của người trước mặt.
Becky nhếch môi cười, đưa tay chọn đại một bộ mặc vào thử, kết quả là Nam đều phải đem tất cả số đồ đó ra quầy thu ngân cho nhân viên tính tiền.
"Hôm nay chơi đủ rồi, chị lo cho cái bao tử của mình đi, em muốn đi dạo một chút, hẹn gặp chị ở nhà!" - Becky đưa đống đồ kình càng cho Nam xách lên xe rồi quăng luôn chìa khóa xe cho cô, bản thân rẽ sang hướng ngược lại định bụng sẽ đi lòng vòng đâu đó cho thư thả đầu óc.
.
.
.
"Xin lỗi!" - Freen áy náy nhìn cây kem rơi vào áo của người đứng trước mặt mình sau cú vấp chân suýt ngã, đến khi nhìn lên mới phát hiện ra đó là một cô gái trẻ.
"Tôi không sao, cô đi đứng cẩn thận, bị ngã sẽ không tốt đâu." - Becky hơi nhướng mày nhìn lại vết bẩn trên ngực của mình, xem ra hôm nay cũng không phải ngày may mắn dành cho cô, định sẽ rời đi thay một chiếc áo mới, không nghĩ đến việc người phụ nữ đó gọi lại.
"Cô ơi, hãy vào cửa hàng ở gần đó với tôi đi, tôi sẽ bồi thường cho cô một bộ đồ khác xem như là tạ lỗi." - Sợ rằng người ta nghĩ mình có ý đồ không tốt, Freen liền nói nhanh thêm vào: "Con gái của tôi cũng đang ở trong đó chờ tôi đem kem về, cô mặc đồ lịch sự như thế cũng không nên để đồ bị bẩn."
Becky không thích phiền phức, nhưng nhìn đôi mắt thành khẩn của người phụ nữ trước mặt, tự dưng cô không nỡ lên tiếng từ chối, dù sao bây giờ cô cũng không bận gì nếu không nói là rất rảnh rỗi.
"Được rồi!"
Khi bước vào cửa hàng thời trang mà ít phút trước Becky cũng vừa rời khỏi, cô cảm thấy có chút buồn cười nhưng nhanh chóng bị lờ đi vì thái độ không bình thường của các nhân viên đang nhìn mình, Becky tự cho là vì vết bẩn trên ngực áo mới thu hút sự chú ý của họ mà không biết rằng đám nhân viên đang định chào giám đốc đã trở về.
Freen cũng ra hiệu cho mọi người không cần chào hỏi, cô tự nhiên đưa Becky đến chỗ chọn đồ, tìm một bộ quần áo phù hợp với vóc dáng theo cô đánh giá là đúng chuẩn của một cô gái trẻ.
"Cô cứ thoải mái chọn quần áo, tôi đi gặp con tôi một chút, khi nào xong thì tôi sẽ đến tìm cô..."
"Tôi là Becky!" - Becky mỉm cười đỡ lời của Freen.
"Một lần nữa xin lỗi cô Becky. Tôi là Freen!"
"Chào Freen!"
.
.
.
Quay về với đứa trẻ của mình, Freen phì cười nhìn Vivian vẫn đang say sưa chọn quần áo cùng với mấy cô nhân viên, con của cô thật sự rất lanh lợi và lém lỉnh so với những đứa trẻ đồng trang lứa.
"Vivian của mẹ chọn đồ xong chưa?"
Vốn dĩ rất mong chờ được gặp mẹ, nhưng nhìn trên tay Freen không có thứ mình trông đợi, Vivian trưng khuôn mặt lạnh lùng của đứa nhóc không thèm nhìn cô nữa.
"Con chưa lựa đồ xong."
"Thôi nào, mẹ đã đi xem thử rồi nhưng chỗ đó vừa bán hết kem, lát nữa trên đường về mẹ mua cho con cây kem khác nha!" - Hiểu được con mình đang giận chuyện gì, Freen bèn dụ ngọt, nhưng ý định chưa có hồi đáp, điện thoại trong túi cô đã reo lên, cô buộc phải tạm rời tiểu bảo bối của mình thêm một chút.
"Mẹ có việc cứ đi đi, con ở đây có mấy cô xinh đẹp chơi cùng rồi." -