Va Phải Của Nợ

Chương 3


trước sau


Chap 3: Tôi sẽ làm người "chồng" danh nghĩa của cô

Gạt đi nước mắt trên mặt mình, Freen lên tiếng sau khoảng thời gian dài im lặng: "Bà ấy còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?"

"Tất cả đều là lo cho cô chủ và Vivian, bà chủ muốn cô chủ tìm được một nơi tốt để nương tựa."

"Tôi biết rồi, quản gia Niran cứ về trước đi, tôi sẽ đến đó sau."

"Vâng, chào cô chủ! Tôi xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi!"

.

.

.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Mẹ, mẹ đau chỗ nào sao ạ?" - Vivian lo lắng nhìn khuôn mặt phờ phạc của Freen, cả tròng mắt cũng đỏ lựng lên, hình như là vừa khóc.

Freen gượng cười lắc đầu: "Mẹ không sao đâu, lúc nãy bị cái gì đó bay vào mắt thôi. Con đã chọn đồ xong chưa?"

Vivian lắc đầu theo, bé con chỉ tay về phía cả chục bộ đồ được để riêng ra, tỏ vẻ đáng thương nói: "Vivian muốn mẹ cùng chọn với Vivian cơ, một mình Vivian chọn chán lắm."

Freen thở nhẹ ra bế luôn Vivian đến gần, cô nheo mắt vờ nghĩ ngợi rồi chọn bừa hai bộ cảm thấy thoải mái và hợp với con gái: "Vậy hai bộ này nha! Bây giờ mẹ muốn đưa con đến một nơi, Vivian đi cùng mẹ nào."

Vivian còn chưa thôi thất vọng vì sự hời hợt của mẹ, nghe được đi chơi hai mắt liền sáng rỡ lên.

"Đi công viên hả mẹ?"

"Cái đó để sau đi Vivian, bà đang bị bệnh, mẹ dắt con đi thăm bà. Cũng lâu rồi con chưa gặp lại bà phải không?"

"Vâng ạ!" - Bé con ngờ ngợ trả lời, trong trí nhớ của đứa trẻ nhỏ, hình ảnh người bà thật sự rất mơ hồ.

Freen mỉm cười xoa đầu tiểu bảo bối, nhẹ nhàng đặt Vivian xuống đất lấy hai bộ quần áo vừa chọn được định đi thanh toán, không ngờ giọng nói gọi tên mình làm cô giựt mình theo Vivian quay đầu nhìn lại.

"Freen!"

Becky trong bộ trang phục mới vẫy tay chào người mình vừa gọi, đôi mắt đen huyền sắc sảo thoáng lướt qua đứa trẻ kháu khỉnh bên cạnh Freen, sẽ thú vị lắm đây với những chuyện cô sắp sửa làm cùng mẹ con bé.

Với đôi chân vừa đủ dài của mình, chỉ ba bước Becky đã đứng trước mặt Freen, thêm hai bước nữa dồn cô lùi lại mắc kẹt giữa người mình và kệ treo đồ phía sau, khuôn mặt ranh mãnh cùng nụ cười gian ác nhìn vẻ mặt đang ngơ ngác có chút hoảng hốt của người phụ nữ trước mặt, Becky lên tiếng giải đáp thắc mắc trong đầu Freen.

"Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Tôi bị thua tiền cờ bạc thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi năm mươi triệu bạt, vừa hay lúc nãy ở trong nhà vệ sinh tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Freen và quản gia nhà cô."

"Cô..." - Đôi mắt trợn tròn nhanh chóng tối sầm lại, Freen cảm giác đầu lưỡi mình tê rần không có đủ khả năng để thốt được nên lời. Cô gái này có thật là cái người cô gặp lúc nãy hay không? Quá khác biệt đi!


"Không cần ngạc nhiên đâu, từ giờ tôi sẽ làm người "chồng" danh nghĩa của cô và sẽ là "ba" của nhóc con này. Chỉ cần cô giúp tôi trả nợ là được."

"Cô nghĩ mình là ai và có quyền gì hả?" - Đầu óc Freen đã bắt đầu hoạt động trở lại sau khoảng thời gian ngắn bị Becky làm cho đình trệ vì quá sốc, cơn giận nhanh chóng tràn ngập qua từng mạch máu làm chúng sôi lên sùng sục, cô đang cố kiềm nén cơn buồn bực và khó chịu trong lòng, mà Becky vừa hay lại khơi màu khiến nó bùng nổ trở lại.

Becky thích thú đưa tay lên nắm chặt cổ tay vung ra định đẩy mình ra, khóe môi mỏng nhếch lên một đường cười khẩy: "Hey, tôi là đối tượng hợp lý nhất rồi! Không phải khi nãy quản gia đó nói mẹ cô rất mong cô tìm được một người nương tựa tốt sao? Và cô lại không có ai. Bây giờ quan hệ đồng giới cũng rất bình thường, tôi thấy mẹ cô sẽ càng yên tâm giao cô cho một cô gái hơn là một tên đàn ông đấy." - Ánh mắt đảo nhanh xuống đứa trẻ đang nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, cô mỉm cười thân thiện nói tiếp.

Quay trở lại với nhân vật chính còn lại của câu chuyện, Becky hạ thấp giọng hơn chỉ đủ mình Freen nghe được: "Tôi đoán chắc rằng cô cũng sẽ tìm một ai đó để đóng giả thôi, tại sao lại không phải là tôi? Những kẻ khác rất nhanh sẽ bị phát hiện, tới lúc đó mẹ cô sẽ càng thất vọng và đau lòng về con gái của mình."

"Cô..." - Freen căm hận hơn khi những lời Becky nói đều đúng với suy nghĩ trong đầu Freen hiện tại, cô chưa biết phải tìm ai đóng giả làm chồng của mình. Dù vậy thì Freen cũng sẽ không chọn con người đáng ghét này. Cờ bạc sao?

"Tôi có rất nhiều thời gian cho

cô suy nghĩ, nhưng mẹ của cô nghe nói không còn nhiều thời gian đâu. Thay vì tôi phải phí thời gian của mình trốn bọn cho vay nặng lãi, sao cô không giúp tôi và mẹ của mình, cũng là giúp bản thân cô luôn đi!" - Khoảng cách ngày càng rút ngắn hơn, đôi mắt đen híp lại nhìn làn da mịn màng không tì vết, nếu nói đây là người phụ nữ chưa từng có đứa con lớn bằng chừng này ắt hẳn mọi người vẫn tin thôi.

"Hàm hồ, đừng có nói chuyện như mình đúng quá đi, con của tôi đang nhìn chúng ta nãy giờ đấy! Cô tránh ra coi! Tôi chỉ có thể trả tiền cho bộ đồ đã làm bẩn của cô thôi. Ngoài ra giữa chúng ta đã chấm hết rồi." - Càng về sau, giọng Freen càng lớn tiếng hơn và bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người về phía họ, đương nhiên là có cả tiểu bảo bối của cô đang nhìn hai người từ nãy đến giờ.

Nụ cười trên môi Becky càng đậm hơn, cô thì thầm bên tai Freen lời cuối trước khi buông tha cho cái cổ tay đỏ rần hằn dấu tay của mình trên đó.

"Được thôi, nhưng nếu cô tìm được đối tượng nào tôi nhất định sẽ phá người đó, sẽ rất dễ dàng để tôi làm hỏng mọi chuyện thay vì làm tốt nó mà phải không?" - Becky đáp với vẻ mặt không thể nào láu cá hơn.

"..." - Freen nghiến chặt răng kiềm nén cơn giận đang lên tới đỉnh điểm, chưa bao giờ cô cảm thấy ghét vẻ mặt một người như bây giờ.

Khi mọi người đã bắt đầu bị thu hút bởi hành động kỳ lạ của Becky và Freen, cô hài lòng chuyển qua hành động thứ hai.

"Cô ấy là ai vậy mẹ, sao lại thân mật với mẹ quá vậy?" - Vivian bé bỏng tròn to mắt hơi nghiêng đầu nhìn cô gái với bộ trang phục sang trọng đang ngồi bệt dưới đất ôm lấy chân mẹ mình, tò mò hỏi.

Tiểu bảo bối đã sinh nghi nãy giờ nhưng mẹ dạy khi người khác đang nói chuyện bé con không được chen ngang, nãy giờ đắn đo lắm Vivian mới canh được thời điểm để nhảy vào.
1

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai không hẹn cùng nhìn nhau mất một giây trước khi nhìn lại đứa trẻ nhỏ.

"Cô sẽ là người kết hôn với mẹ con đó, con gọi cô là cô Becky đi!"

"Sao cơ?" - Trong khi Freen còn đang không biết phải giải thích với con gái như thế nào thì tên xấu xa đó đã nhảy vô họng cô trả lời, quá đáng thật!

Nỗi căm phẫn cùng cực làm mặt Freen tối sầm lại, hai tai nóng ran như muốn xì khói, vậy mà Becky, tên xấu xa đó lại bày cái biểu cảm đau khổ tội nghiệp gì nữa đây?

"Chị yêu, em biết lỗi rồi, từ nay em sẽ chăm sóc tốt cho chị và con. Hãy cho em cơ hội đi!" - Becky tự vả thầm trong tâm tưởng, mới sáng nay đi mua sắm cùng chị Nam cô còn sởn hết da gà vì cái ngữ điệu này, thế mà bây giờ chính cô lại đang dùng nó trên người phụ nữ khác.

Freen rất ghét phiền phức, đặc biệt là những phiền phức mang tính chất bất ngờ. Hôm nay cô đã gặp phải đầy đủ, nhưng càng bực bội hơn khi nhìn những ánh mắt của nhân viên đang nhìn họ như thể những lời Becky nói là đúng rồi. Cô ta chọc cô phát điên lên được.

"Điên mất thôi!"

Bàn tay nhỏ nhắn kéo kéo vạt áo Freen đưa cô trở về với thực tại, Vivian cũng hơi mếu máo vòng hai tay bé xíu của mình ôm luôn chân còn lại của Freen: "Mẹ ơi, Vivian không biết chuyện gì cả nhưng mẹ đừng có lấy cô đó bỏ Vivian nha, Vivian không thể sống thiếu mẹ đâu."

Becky chớp chớp mắt nhìn đứa trẻ nhỏ, chợt thấy mủi lòng khều khều vai bé con, sau đó bắt tay làm loa khẽ nói: "Bé con à, cô không có giành mẹ với con đâu, cô sẽ yêu thương con như yêu con ruột của mình vậy, sau này hãy đối xử tốt với cô nha!"

"Hứ!" - Đáp lại sự thân thiện của Becky là ánh nhìn thù địch của Vivian, con bé đang phân chia rạch ròi ranh giới của hai người họ.

Tình huống dở khóc dở cười này lần đầu tiên Freen gặp phải trong đời, cô thực sự muốn rũ bỏ hết hình tượng bỏ chạy. Vừa mất mặt vừa cay cú hóa ra là cảm giác này...

TBC.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện