Chap 25: Cảm xúc kỳ lạ
"Nhiều món quá vậy?" - Đáy mắt không giấu được sự kinh ngạc nhìn bàn đầy ấp thức ăn nóng hổi bày ra, Vivian không nghĩ tới ở nhà lại có thể được ăn những món đặc sắc như vậy, còn do chính tay Becky làm nữa, thật sự bé con có chút bất ngờ về con người này.
Becky kéo ghế ngồi đối diện bé con, cô vui vẻ gắp một đũa thịt cho vào chén cơm của Vivian, nhẹ nhàng lên tiếng: "Con hãy ăn thật ngon miệng nha, đây coi như bù cho bữa mì gói ngày hôm trước."
Freen ngồi bên cạnh Becky, đáy mắt kín đáo lướt nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp ấy, hai má thoáng đỏ lựng, Becky là đang cố tình hay vô ý nhắc đến chuyện mì gói lần trước, làm cho cô thấy ngượng ngạo vô cùng. Nhưng thôi bỏ qua đi, tối nay Becky đã cất công nấu nhiều món như thế cho hai mẹ con, Freen sẽ coi như cô nàng cũng có được một ưu điểm, biết bếp núc.
"Của chị này!" - Chu đáo gắp vào chén của Freen một miếng thịt khác, Becky tự nhiên bắt đầu dùng bữa, không hay biết rằng trái tim ai kia vì hành động của mình đã lỗi mất một nhịp.
Freen che đi sự bối rối của mình bằng việc dồn toàn bộ chú ý lên con gái, cô vội lấy khăn ăn lau miệng của bé con đang dính thức ăn, vờ như không để ý hành động quan tâm của người còn lại, cũng như tự lừa dối bản thân mình rằng đó chỉ là việc cô ấy phải làm. Freen tự động gắp thêm thức ăn khác cho vào chén để ăn, bỏ hẳn luôn miếng thịt Becky đã gắp cho mình vào một góc trong chén. Dù cử chỉ không quá lộ liễu nhưng với cặp mắt tinh ý của Becky, cô dễ dàng nhận ra, ánh mắt không hài lòng lườm Freen, liếc xuống chén cơm trên tay cô ấy rồi nhìn lên hỏi bằng mắt.
"Sao chị không ăn thức ăn của tôi gắp cho?"
Freen cũng đáp lại câu hỏi đó bằng một ánh mắt rất chi là dửng dưng: "Mặc kệ tôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người mắt đối mắt nhau một hồi quyết định bỏ cuộc, họ không thể quá lộ liễu để cho Vivian bé nhỏ phát hiện ra cử chỉ kỳ lạ của mình được, bữa ăn cứ thế trôi qua trong im lặng và một chút xáo động nhỏ trong tâm tư của Freen.
.
.
.
"Vivian ngủ rồi à?" - Becky uống ly nước mình vừa rót, nhìn Freen từ phòng ngủ bước ra bâng quơ hỏi, cô lấy thêm một cái ly trên bàn rót nước đẩy qua cho Freen vì nghĩ rằng cô ấy cũng đang có nhu cầu.
Freen vẫn chưa thể hiểu hết được những suy nghĩ và hành động khác lạ của mình từ chiều đến giờ, định ra ngoài rót một ly nước uống để thanh tĩnh đầu óc, không ngờ vừa bước ra lại chạm mặt ngay cái người đang khiến cô muốn né tránh, đã vậy còn để cô trông thấy Becky mặc cái áo thun ba lỗ mỏng manh với cái quần short ngắn củn kia nữa. Thật là!
Cũng không phải cô chưa từng thấy qua cơ thể người khác, vậy mà bây giờ cảm giác bồi hồi lại hiện hữu làm cho Freen không khỏi bối rối.
Freen gượng gạo trả lời, bàn tay cầm lấy ly nước Becky đưa cho: "Vivian ngủ rồi, cảm ơn!"
Becky thoáng nheo mắt khi trông thấy khuôn mặt hơi kém sắc của người đối diện mình, cô chồm người tới gần để nhìn rõ hơn: "Chị đang khó nghĩ chuyện gì sao, nhìn chị không giống mọi khi lắm?"
Freen giựt mình hơi lùi ra sau vì khoảng cách đột ngột bị rút ngắn này, cổ họng lăn nhẹ nuốt xuống, Becky muốn biết điều gì cơ chứ: "Không có gì!"
"Vậy à?"
"Ừm!" - Cảm thấy cổ họng khô khốc, Freen vươn tay ra cầm lấy ly nước một ngụm uống sạch, nhưng nhìn lên lại trông thấy đôi mắt lạ lẫm của Becky đang dán chặt vào mình: "Tôi nói là không có gì mà, em nhìn gì lắm thế?"
Becky nhún vai, cô đưa mắt nhìn xuống ly nước trên tay Freen rồi nhìn qua cái ly vừa nãy mình rót cho cô: "Không, chỉ là chị đã uống nhầm ly nước của tôi thôi."
Xấu hổ và ngượng nghịu là cảm giác hiện tại của Freen, thề rằng bây giờ, vào đúng lúc này cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, trốn càng xa càng tốt cái người ngay trước mắt ngay lập tức. Chớp nhẹ mi mắt vờ như không sao, nhưng vì da mặt quá mỏng nên nó đã sớm đỏ ửng lên, Freen bất lực quay người đi né tránh ánh nhìn gắt gao thích thú của Becky, cô bước ra ban công để cái lạnh buổi đêm lùa vào, xoa dịu đi đầu óc như muốn thiêu đốt của mình.
"Tôi không để ý."
Becky mím nhẹ môi dưới ngăn bản thân bật cười thành tiếng trước sự đáng yêu hiếm có của người mẹ trẻ này, cô vô thức đi theo Freen ra ngoài hóng gió đêm.
"Chị bị khó ngủ sao?"
Freen thầm lẩm bẩm trong đầu. Còn không phải là vì cô ấy hay sao? Vậy mà cái người vô tư đó cứ bám lấy cô mãi, đau đầu chết đi được.
"Tôi cũng đang khó ngủ, có một số việc tôi chưa suy nghĩ thông suốt." - Becky lên tiếng khi không nhận được câu trả lời từ người mình đang hỏi, theo Freen cô cũng ngồi xuống chiếc