Chap 26: Con nít không thể chơi chung được
"Không thể!" - Becky cương quyết lắc đầu, làm sao cô có thể làm cái chuyện đó được?
Đứng bên cạnh, tiểu bảo bối khoanh hai tay trước ngực phồng má khinh thường, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên cành cây cao phía trên, nơi con mèo màu vàng đang bị vướng chân mắc kẹt trên đó, nhìn lại Becky thở dài: "Nếu con có thể làm được con đã không nhờ tới cô rồi. Cô nhìn đi, con mèo dễ thương trông mới tội nghiệp làm sao."
Becky mím chặt môi theo hướng mắt của bé con nhìn vào bản mặt của con mèo trên cây, không nhìn ra có điểm nào đáng yêu cả, chỉ có mỗi đôi mắt hổ phách đáng sợ đang nhìn mình chằm chằm mà thôi. Trời sinh Becky không ưa động vật, bây giờ còn bắt cô trèo lên cái cây cao nghều đó để giải cứu sinh vật khủng khiếp này, Becky có chút nản lòng rồi.
Bé con nóng ruột nhìn xung quanh xem có ai khác để giúp đỡ hay không, đôi mắt thất vọng khi chẳng có ai có thể nhờ cậy được, Vivian quyết định trở lại với cái người nhát gan bên cạnh, bằng mọi giá bé con phải giải cứu cho bằng được con mèo này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô sợ độ cao sao?"
"Không phải như thế."- Mặt hơi tái, cô lúng túng đáp.
"Vậy cô sợ mèo?"
"Làm gì có chuyện đó được." - Nụ cười trở nên méo mó hơn.
"Vậy thì lý do gì? Cô không thể trải lòng mình ra để cứu lấy một con mèo con đáng yêu như thế thì cô có tư cách gì muốn con phải trải lòng ra chấp nhận cô."
Becky nghiến chặt răng vào nhau, bàn tay run run giấu phía sau lưng nắm chặt lại thành nắm đấm để kiềm nén xuống, tiểu quỷ này thật biết cách ví von. Bất quá cô không cần sự chấp thuận của oắt con này là được chứ gì.
"Cô rất tiếc, chúng ta phải về thôi, về trễ quá mẹ con biết được không tốt đâu." - Dùng kế đánh trống lảng, Becky nắm lấy tay kéo Vivian đi nhưng bé con vẫn bám trụ ở đó không chịu nhúc nhích. Becky nhếch môi nhìn lại đứa trẻ bướng bỉnh bên cạnh mình, cô không phải người dễ dãi nghe theo lời một đứa trẻ đâu.
.
.
.
Bàn tay run lập cập nắm chặt lấy cành cây to khi đã leo lên được nhánh cây chỗ mèo con đang bị mắc kẹt, Becky thấp thỏm lo sợ, mắt không dám nhìn xuống dưới đất, trên vầng trán cao đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, lẽ ra cô phải kiên định hơn nữa để không phải rơi vào cảnh này.
"Sắp được rồi, cô cẩn thận đó!" - Đứng bên dưới gốc cây, Vivian cũng rất sốt ruột lên tiếng, đôi mắt hy vọng nhìn những ngón tay thon dài đang vươn ra sắp sửa chạm vào cái chân của con mèo.
Becky hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, thân người cố nhích thêm một chút để bàn tay có thể chạm vào cái chân của con mèo, những tưởng đã làm được rồi, không ngờ rằng vừa mới đụng vào nó, một đôi mắt sáng rực khác trong lùm cây lóe lên phía sau lưng mèo con làm cô sợ đến xanh mặt, cả người chới với trượt tay té ngã.
Đôi mắt to tròn nhắm chặt lại không dám nhìn cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra. Bé con rụt hẳn cổ lại, đợi đến ba giây sau mới từ từ hé mở mi mắt, nhìn xuống mặt đất