Chap 49
Freen nheo mắt nhìn một lượt bộ ba gây loạn, cẩn trọng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt từng người, tình huống và lý lẽ giải thích đúng ra rất hợp lý, có điều: "Dù như thế thì tại sao lại chui xuống gầm giường chứ, còn nữa..." - Freen vén áo Becky lên để lộ vết bầm rõ mồng một trên hông em ấy, ấm ức trách cứ: "Chị họ cái kiểu gì mà lại đạp em mình nặng tay như thế? Becky của tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu."
Đôi mắt cảm động xen lẫn chút kinh ngạc với lời nói của Freen, Becky gật gù hùa theo, không biết xấu hổ đứng đằng sau Freen vuốt lời theo: "Phải đó, em là vô tội mà."
Isra bặm môi lườm Becky, cái điệu bộ giả vờ đó nhìn chướng mắt gì đâu, nhưng câu nói tiếp theo của Freen khiến cô không còn tâm trí tập trung vào vấn đề này nữa.
"Mà hai người đang quen nhau sao?"
"Hả?" - Isra ngỡ ngàng vội quay phắt sang Apinya, người vẫn kiên trì sự im lặng suốt buổi trò chuyện bất đắc dĩ này: "Không..."
"Đúng vậy đó, bọn tớ đang tìm hiểu nhau." - Apinya bây giờ mới chịu ngẩng đầu lên, trên môi nở nụ cười e thẹn thông báo: "Vốn dĩ chưa định nói ra đâu, nhưng sợ cậu và Becky vì bọn tớ hiểu lầm, thành thật xin lỗi nha."
"Không sao đâu, mọi chuyện cũng đã sáng tỏ rồi..." - Freen quen với Apinya đủ lâu để nhìn ra được đằng sau nụ cười này có điểm không thật lòng, nhưng cậu ấy vì nghĩ cho gia đình cô nên mới nói thế, Freen cũng không tiện vạch trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện đã giải thích xong cả rồi, vậy hai người cũng nên về được rồi đó, không tiễn nha." - Freen hiểu Apinya bao nhiêu thì Isra cũng hiểu lòng cô ấy bấy nhiêu, Isra muốn để cho Apinya được yên tĩnh vào lúc này, bọn họ không cần thiết có mặt ở đây nữa.
Becky nắm lấy tay Freen, ánh mắt khinh khỉnh ném cho cô gái thấp nhất ở đây: "Nên về rồi, chúng ta đi thôi Freen."
Khác với vẻ ngoài hời hợt bất cần của mình, lòng Becky cũng có chút ngổn ngang với tình cảm của Apinya dành cho cô, Becky chọn cách im lặng phớt lờ cho qua đi cũng vì không muốn mọi thứ trở nên rối rắm hơn.
2
.
.
.
Suốt quãng đường trở về nhà Freen không hề hỏi Becky lấy nửa lời, không khí vô cùng căng thẳng làm Becky không rét lại run, không dám hó hé nửa câu.
"Người em toàn là mùi rượu thôi, mau đi tắm rửa đi!"
"Freen... có phải chị còn nghi ngờ..."
"Không phải như vậy đâu."
"Vậy tại sao?"
Freen đi đến giúp Becky cởi áo khoác ra, cử chỉ nhẹ nhàng quan tâm không có điểm nào bực bội hay tức giận: "Nhìn thấy em khỏe mạnh như thế là tốt rồi, chị đã rất lo lắng em xảy ra chuyện đó, chị sẽ hối hận suốt đời mất."
Đôi mắt yêu thương chứa đựng nhiều cảm xúc nhìn Freen, bàn tay đưa ra nắm lấy tay chị, Becky trầm giọng đáp: "Em cảm ơn chị đã tin tưởng em!"
"Được rồi, đi tắm đi!"
.
.
.
Bước ra từ phòng tắm, tâm trạng Becky vô cùng thoải mái và dễ chịu, đôi mắt cong lên mỉm cười khi thấy Freen đang ngồi trên giường chờ sẵn từ nãy đến giờ.
Freen cũng mỉm cười đáp lại nụ cười của Becky, vỗ vỗ tay lên phần nệm trống bên cạnh: "Em ngồi xuống đây, lúc nãy bị Isra đá mấy chỗ có vết bầm hết rồi, để chị giúp em thoa thuốc."
"Thế thì tốt quá!" - Vì quá vui mừng nên Becky không đắn đo