Chap 54
Trong đêm tối tĩnh lặng, đôi mắt ráo hoảnh vẫn mở ra nhìn lên trần nhà, Freen thao thức cả đêm không cách nào chợp mắt được, cho nên tiếng cánh cửa bật mở rất nhanh Freen đã nghe thấy.
"Freen, Vivian đã ngủ chưa?"
Thân ảnh nhẹ nhàng đến bên giường thì thầm với Freen, phát hiện người nằm trên giường vẫn còn rất tỉnh táo, Becky tỏ ra vui mừng vì nghĩ rằng cô ấy cũng đang chờ đợi mình, giọng nói phấn khích hơn lên tiếng: "Ra ngoài đi, em có cái này muốn cho chị xem!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Freen không hề cự tuyệt, chống tay ngồi dậy đi theo Becky ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa hé mở, con ngươi nâu sẫm đã phản chiếu hình ảnh lung linh của những ngọn nến trải dài hai bên tạo thành một lối đi ra sân vườn, thế nhưng tâm trí lấp đầy quá nhiều nỗi niềm nên Freen đã không còn chỗ nào cho sự bất ngờ nữa. Chợt bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay đang hờ hững của Freen dắt cô theo mình ra bên ngoài ghế đá, nơi đã đặt sẵn cây đàn ghita bằng gỗ với chiếc nơ màu hồng đính trên.
Becky khẽ khàng thốt khi đã đặt Freen ngồi xuống ghế, đôi mắt cuốn hút vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô ấy: "Có phải chị đang cảm thấy rất lãng mạn không?"
Những ngón tay thon dài chậm rãi lướt trên dây đàn khúc dạo đầu, Becky với tiếng hát thanh thoát cất lên giữa không gian thanh vắng và lung linh bài hát Will you are marry me, đôi mắt thầm tình chứa đựng yêu thương trao cho người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình
Kết thúc bài hát, Becky đặt cây đàn tựa vào ghế trở lại, đứng dậy lấy trong túi quần của mình ra một cái hộp đỏ với chiếc nhẫn bên trong, khụy gối xuống nhìn lên Freen: "Tuy là ngược với trình tự nhưng em đã bỏ ra rất nhiều tâm tư cho màn cầu hôn này, mong rằng chị sẽ thích nó."
Đôi mắt hướng xuống ngón tay của Freen đang chậm chạp đưa lên cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp, Becky nở nụ cười càng rộng hơn nhưng nó không thể kéo dài được lâu khi cô ấy đã vung tay ném chiếc nhẫn ra xa trong sự ngỡ ngàng của Becky.
"Chị làm sao vậy Freen?"
Freen từ đầu đến giờ vẫn duy trì nét mặt lạnh lùng, giọng nói âm lãnh thốt lên: "Nếu là hôm qua, có lẽ tôi tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian này với màn cầu hôn lãng mạn này đấy."
"..."
"Nhưng tôi làm kẻ ngốc đủ rồi, em thôi bày trò đi, tôi không thể xem nổi được nữa đâu."
"Freen... em không hiểu chị đang nói gì hết."
Freen đưa tay đút vào túi áo khoác Becky đang mặc, cũng là cái áo khoác Becky đã mặc ban nãy ra một con chip ghi âm nhỏ, Freen ngẩng đầu lên nhìn lại nét bàng hoàng của Becky: "Cuộc trò chuyện của em và mẹ tôi tôi đã nghe được hết rồi."
Becky mím môi, bàn chân bất giác lùi về sau một bước.