Chap 57
"Mẹ ơi, cô Becky đâu rồi mẹ, cả ngày nay con không thấy cô ấy?" - Vivian ngây ngô hỏi, từ lúc sáng bé con đã thấy lạ, nhưng vì nhìn thấy mẹ không được vui nên Vivian cũng không dám hỏi, giờ đã tối rồi cô ấy cũng không xuất hiện, rõ ràng giữa hai người đang có vấn đề.
Freen đang dọn thức ăn lên bàn, nghe câu hỏi của bé con chợt khựng lại, đáy mắt đảo nhanh định tìm cớ cho qua, nhưng ngẫm một hồi cô lại không nỡ gạt Vivian.
"Từ giờ chỉ có mẹ và Vivian sống với nhau thôi, cô Becky sẽ không ở cùng chúng ta nữa."
"Vì sao ạ?" - khuôn mặt trông đợi sau khi nghe câu trả lời của mẹ trở nên buồn bã, bé con không muốn cô Becky đi, thời gian qua có cô ấy sống cùng không phải gia đình của họ trở nên ấm cúng và vui vẻ hơn sao? Bé con đã quen với sự có mặt ấy rồi...
"Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ không thể đem cô Becky về cùng Vivian được." - nhìn vẻ mặt buồn rầu và hụt hẫng của con gái, tròng mắt Freen bỗng rưng rưng nước, cô vội vàng quay mặt đi lục tục trở vào bếp lấy thức ăn ra thêm, không để Vivian nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Vivian nhìn thấy mẹ như vậy cũng không nói thêm điều gì, trong đầu đã tự lên một kế hoạch điều tra sự thật.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
.
"Becky này, vậy em có định làm tiếp ở đó không?" - Nam gác tay làm gối nghiêng người nhìn đứa em đang nằm bên cạnh, quan tâm hỏi.
Đáp trả lại lời nói của Nam là sự im lặng đến chán ngắt, cô quyết định không thèm đoái hoài tới nữa, trở mình nằm ngay ngắn lại đi ngủ.
"Em cũng không biết, nhưng nếu không đến công ty làm thì em không còn lý do gì để gặp chị ấy nữa..."
"Em không biết thì chị càng không biết đâu, nhức đầu quá đi!"
"..."
"Nhưng mà, em có yêu cô ấy thật lòng không?" - Nam xoay người nhìn lại khuôn mặt u sầu của Becky, với tư cách là một người chị và người ngoài cuộc, cô nghĩ rằng ở phương diện của mình có thể giúp cho người trong cuộc nhận ra một số thứ họ đang mất phương hướng.
"..."
"Thật ra thì Freen cũng là nạn nhân thôi, việc cô ấy làm như thế không thể trách lỗi hoàn toàn được, nếu em yêu Freen thật lòng, hãy suy ngẫm thử xem hai người còn cơ hội đến với nhau hay không?"
"..."
"Coi như chị chưa nói gì đi."
"Nam, cảm ơn chị!"
Nam khẽ cười nhìn đứa em gái, điều cô có thể làm giúp em ấy chỉ tới đó thôi, còn lại phải tự Becky đưa ra quyết định. Chiếc điện thoại trên mặt bàn chợt đổ chuông, Becky đưa tay với lấy nhìn vào hiển thị trên màn hình, có chút ngạc nhiên khi người gọi là Freen, nhưng không để đối phương chờ đợi quá lâu, Becky bước xuống giường bấm nút trả lời.
"Alo!"
"Là con. Vivian đây." - đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói thỏ thẻ lén lút của đứa trẻ, Becky ngờ ngợ đã đoán ra tình hình của cuộc trò chuyện này.
"Con trộm điện thoại của mẹ sao?"
"Coi như cô đoán đúng đi, nhưng mà vì sao cô không trở về nhà nữa vậy?"
1
Sau một thoáng bất ngờ với sự chủ động gọi điện và câu hỏi của Vivian, Becky mỉm cười đáp trả bằng một câu hỏi khác: "Vì sao con lại gọi cho cô vào giờ này, Vivian nhớ cô Becky rồi phải không?"
"..."
"Alo!"
"Nếu Vivian nói muốn cô quay trở về sống cùng với mẹ con như trước đây, cô có quay trở về không?" - im lặng một hồi lâu, giọng nói rụt rè lên tiếng, Vivian mím môi xấu hổ khi phải nói ra điều này, nhưng bé con không muốn Becky bỏ đi, đặc biệt là khi mẹ Freen cũng đang buồn