Ngữ Nhi run rẩy giữ tay anh, vừa khóc vừa nói:
- Sao chúng ta lại ra nông nỗi này!
Hạ Phong Thần đau lòng, ôm cô vào lòng, tay vẫn rỉ máu.
- Là lỗi của anh, là anh, anh xin lỗi em! Đừng khóc nữa, được không?
Phương Ngữ Nhi đưa tay bấu chặt áo anh, gục đầu vào ngực anh, cả người vẫn run rẩy:
- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!
Hạ Phong Thần im lặng ôm chặt cô vỗ về.
Anh không dám trả lời, anh không dám nói mình ghen tuông, lại càng không dám nói rằng anh biết cô nói dối.
Như vậy anh sẽ chỉ càng đẩy cô ra xa mình hơn.
Anh cứ ôm cô như vậy, Ngữ Nhi khóc một hồi mới nhớ ra, bèn buông anh ra.
Cô lặng lẽ đi lấy hộp sơ cứu, lấy băng gạc và thuốc cho Hạ Phong Thần.
Hai người ngồi trên sofa phòng khách, không ai nói gì.
Hôm qua là anh, nay lại là cô đang bôi cồn đỏ cho đối phương.
Hạ Phong Thần thấy cô quan tâm mình, trong lòng cảm kích.
Xem ra bị thương cũng đáng lắm!
Giờ thì hay rồi, cả hai người bụng thì đói còn tay thì đau.
Hạ Phong Thần chỉ còn biết gọi đồ ăn ship tới nhà.
Phương Ngữ Nhi lại tiếp tục im lặng, cô ngồi ăn ngoan ngoãn, hai người ngồi đối diện nhau.
Hạ Phong Thần sợ cô ăn không đủ, bèn gắp chiếc đùi gà hầm trong bát cháo của mình cho cô.
Cô nhìn anh, không cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng lấy đũa tách đôi chiếc đùi gà ra rồi gắp ngược lại vào bát anh một nửa.
- Cảm ơn em!
Hạ Phong Thần đang vui vì nãy giờ cô quan tâm mình.
Thì lời nói của cô như tạt cho anh gáo nước lạnh:
- Dù sao tôi cũng ăn nhờ ở đậu tại đây, nên anh không phải cảm ơn gì hết!
- Em đừng nghĩ vậy.
Anh đã nói rồi, nhà anh cũng là nhà em mà.
Ngữ Nhi không nói gì thêm nữa, ăn xong cô lại đi vào phòng ngủ nhưng không khoá cửa nữa.
Cô biết có khoá thì Hạ Phong Thần vẫn vào được thôi.
Lúc lâu sau, cô thấy bên ngoài đã im ắng, định ra tủ lạnh lấy nước uống thì