Lục Ngôn không từ chối, anh nhìn xa xăm.
Các bài hát cũng về tình yêu nhưng ca từ, giai điệu sôi nổi, phóng khoáng.
Lúc này Lục Ngôn nhìn sang cô gái bên cạnh , thầm nghĩ khoảng cách thế hệ là đây.
Lúc đầu Ôn Như Diệu chào anh là chú cũng có lí do cả.
Ôn Như Diệu đang loay hoay lục túi xách tìm kẹo ăn.
Ở bữa tiệc cô ăn có chút nên hơi đói, chợt nhớ túi xách mình hay có mấy viên kẹo socola.
Thấy Lục Ngôn nhìn mình, cô bèn chìa cho anh một cái:
- Cho anh nè!
Lục Ngôn nhìn viên kẹo lại nhớ Ngữ Nhi.
Anh vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc còn yêu đương với Ngữ Nhi, cô rất hay mang bánh của tiệm nhà cho anh.
Có lúc cô còn tự làm riêng cho anh nữa.
Nên từ đó, anh chỉ quen ăn bánh của cô.
Thậm chí chia tay rồi đi du học, có lúc anh vẫn nhớ.
Lục Ngôn còn đang suy nghĩ thì Ôn Như Diệu đã nhanh tay bóc kẹo rồi đưa lên trước mặt anh:
- Anh ăn đi, kẹo này bên trong có mứt cherry ăn lạ cực.
Lục Ngôn giờ mà từ chối thì quá đáng quá, nên cũng cúi đầu ăn viên kẹo trong lòng bàn tay của Ôn Như Diệu.
Sau đó, anh cảm thấy hình như không đúng lắm, hành động của anh có vẻ hơi vô tư.
Còn Ôn Như Diệu thì xấu hổ, cô tưởng anh sẽ lấy tay cầm viên kẹo rồi mới ăn chứ!
May mà lúc này Ôn Kiệt gọi điện, cô có cớ chào Lục Ngôn rồi rời đi.
***
Trong bữa tiệc, Hạ Phong Thần dính Ngữ Nhi như sam.
Sau khi thấy bố mẹ mình công nhận cô, anh chỉ mong tới lúc hết bữa tiệc để hỏi bố mẹ cho rõ.
Mãi mới tàn tiệc, ra xe, Hạ Thanh Phong biết con trai còn điều muốn hỏi, bèn nói:
- Cứ đưa Ngữ Nhi về, hôm khác con đưa con bé qua nhà một chuyến.
Ngữ Nhi tuy hơi hoang mang, nãy ông ấy còn lên tiếng bênh vực, giờ lại hơi hờ hững.
Nhưng cô vẫn chào hai người rồi mới cùng Hạ Phong Thần ra xe của anh.
Lúc này cô mới ngờ ngợ nói với Hạ Phong Thần:
- Hình như