[ký chủ, thuốc không có bất kỳ vấn đề gì.
]
Thanh âm hệ thống khô cằn, tựa hồ cũng không tin kết quả này, rốt cuộc bên người bọn họ, kẻ có hiềm nghi nhất cũng chỉ có Lâm Ải.
Lâm Ải mấy ngày nay tận tâm tận lực giúp Nguyễn Đường chữa bệnh, mỗi lần kiểm tra kê thuốc xong liền đi, cũng không có thời gian làm việc dư thừa gì, hơn nữa, đôi mắt Nguyễn Đường xác thật đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Nguyễn Đường nắn vuốt ngón tay, lông mày đều nhăn lại một chỗ, cậu có chút nôn nóng.
Cốt truyện của tuyến thế giới cũng không có nói rõ rốt cuộc là ai hạ độc nguyên chủ, nếu cậu không tìm được người này, Bùi Nặc chắc chắn sẽ theo cốt truyện ban đầu, lực lượng mất hết, lâm vào ngủ say vĩnh viễn.
Điều này không chỉ đại biểu nhiệm vụ của cậu thất bại, còn đại biểu cho việc cậu sẽ vĩnh viễn mất đi Bùi Nặc.
Nguyễn Đường đã sống trên trăm năm, sinh mệnh dài đằng đẵng làm cậu quen với ly biệt và mất đi, đã trở nên vô cùng lạnh nhạt thong dong, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Bùi Nặc sẽ nhắm lại đôi mắt màu đỏ sậm kia, lâm vào giấc ngủ say không bao giờ tỉnh lại, không thể nào đáp lời cậu, cậu liền cảm thấy ngực đau đớn.
Chuyện có thể sẽ mất đi Bùi Nặc làm cậu không thể chịu đựng được.
[ký chủ, không nên gấp gáp, cậu đã quên sao, tích phân của cậu đã đủ để đổi thuốc chữa khỏi cho Bùi Nặc.
]
Hệ thống vội vội vàng vàng khuyên Nguyễn Đường, nó không thể nhìn nổi bộ dáng Nguyễn Đường ủy ủy khuất khuất hồng con mắt, rốt cuộc cậu cũng coi như một nửa chủ nhân của nó.
Nguyễn Đường lúc này mới miễn cưỡng lên một chút tinh thần, cậu cọ hướng lòng ngực Bùi Nặc, bộ dáng có chút uể oải.
Bùi Nặc cho rằng cậu không quá thích tác dụng phụ của loại thuốc kia, cúi đầu dịu giọng dỗ dành Nguyễn Đường vài câu, lại hôn hôn thái dương Nguyễn Đường, "Ngoan, uống thuốc, đôi mắt mới có thể khỏi.
"
"Biết không?"
Nguyễn Đường bị hôn đến thính tai đỏ lên, cậu quơ quơ mũi chân, ngón tay xoa góc áo Bùi Nặc thành một đoàn, một lúc lâu sau cậu mới rầu rĩ trả lời một câu, "Vâng.
"
Bùi Nặc lại hỏi Lâm Ải, "Tác dụng phụ không có cách nào yếu bớt sao?"
Lâm Ải đang thu thập đồ vật, nghe thấy câu nói đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Nặc, bên trong thần sắc đạm mạc rốt cuộc xuất hiện một chút cảm xúc dư thừa, tựa hồ là buồn bực, ánh mắt hắn xẹt qua vệt đỏ trên xương quai xanh của Nguyễn Đường, "Tôi cho rằng ngài sẽ rất cao hứng.
"
"Đây là hai chuyện khác nhau," Bùi Nặc có chút không kiên nhẫn nói, "Ngươi tóm lại có biện pháp nào không?"
Lâm Ải cong cong môi, trên khuôn mặt đạm mạc có vài ý trào phúng, "Không có.
"
"Chuyện này đối với ngài mà nói, giải quyết thực dễ dàng.
"
Hắn gật đầu, ôm lấy hòm thuốc của mình đứng lên, khi hắn đi qua bên người Nguyễn Đường, Nguyễn Đường chỉ cảm thấy một chút mùi thuốc nhàn nhạt xẹt qua, không tính khó ngửi.
"Tôi còn có việc, đi trước.
"
Lâm Ải đi thẳng ra cửa phòng, chỉ để lại một bóng dáng lưu loát dứt khoát.
Bùi Nặc "Chậc" một tiếng, ưu nhã thong dong trên mặt nháy mắt biến mất không thấy, có chút không vui, "Tính tình thật thúi.
"
Nguyễn Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt dầm dề như một con vật nhỏ không an phận, cậu thân mật cọ cọ gương mặt Bùi Nặc, đôi tay ôm lấy bả vai Bùi Nặc, hỏi hắn, "Hiện tại, thuốc này còn uống sao?"
Ánh mắt Bùi Nặc lập tức đậm mấy phần, hắn sờ đến ống thuốc kia, ngón tay đụng vào pha lê lạnh băng, lắc lắc đầu, "Trước không vội.
"
"Ta để quản gia kiểm tra thành phần trước đã.
"
Hắn ôm Nguyễn Đường, chóp mũi cọ cọ cổ Nguyễn Đường, ngửi ngửi, sắc mặt lập tức đen, "Mùi thuốc.
"
Có thể là vừa rồi