Editor: Súp Lơ.
Beta: Hạ Gia.
Minh Nhiễm ngắt cánh hoa mộc lan trong tay, ngước mắt nhìn lên những đóa hoa trắng muốt đang giương cao đón gió.
Minh Nhiễm có hơi ngẩn ra.
Thẩm Nguyên Quy đang lâm vào tình cảnh éo le, loại chuyện nữ giả nam này khó mà che giấu được cả đời, hơn nữa còn không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí viện trưởng của nàng ấy, muốn kéo nàng ấy xuống bùn, một lòng soi mói bắt lỗi nàng.
Chẳng may một ngày nào đó bị người ta đâm lén cho một dao, tội khi quân lớn hơn trời, kết cục thảm là không tránh khỏi, nhưng muốn nàng ấy tự mình thú tội thì Thẩm Nguyên Quy lại không có cái gan đó.
Mấy năm nay Thẩm viện trưởng lo lắng sầu não, không một ngày nào ngủ ngon giấc, rơi vào đường cùng, chỉ có thể ký khế ước với Thất Thất.
Minh Nhiễm xoa mày, công cao hơn tội, nếu thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có thể xuống tay từ chỗ này.
Công lao…Công lao? Nàng ấy có công gì nhỉ?
“Thẩm đại nhân? Thẩm đại nhân?” Minh Nhiễm sửng sốt đảo mắt qua thì thấy Vương công công đang đứng lên cạnh lo lắng nhìn nàng.
Minh Nhiễm nhìn lại, bóng dáng nam nhân vận tố y (*), tà áo trắng lay theo gió từng bước chậm rãi đến dưới tàng cây mộc lan, dáng vẻ ôn nhu lại xinh đẹp.
(*) Tố y: Y phục trắng
Sao hoàng đế lại ở đây? Nàng vội đứng lên, tạm buông những lo lắng trong lòng xuống, chắp tay hành lễ: “Bệ hạ.”
Tuân Nghiệp miễn lễ cho nàng, nói: “Thẩm khanh suy nghĩ trầm tư, mặt ủ mày ê, phải chăng có chuyện gì phiền lòng?”
Hắn chủ động hỏi, Minh Nhiễm không chút dấu vết phủi phủi cỏ dính trên ống tay do dự một chút rồi mới trả lời: “Vi thần làm sai một việc, đang suy nghĩ làm cách nào để sửa lại.”
Tuân Nghiệp lại hỏi: “Việc lớn hay nhỏ?”
Minh Nhiễm: “Nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ.”
Nàng không nói thẳng, Tuân Nghiệp gật đầu cũng không gặng hỏi thêm. Hôm nay Liễu Ty Ty rời đi sớm, hắn cũng không vội về.
Lúc này, môn sinh trong học phủ đều đang tập trung ở Nội đường, hai người rời khỏi rừng hoa mộc lan đi về phía học xá.(*)
(*) kí túc xá.
Trong nội đường, phu tử rung đùi đắc ý vuốt chòm râu dài của mình, giảng về các triều đại lịch sử cho một phòng toàn trẻ nhỏ mới bảy tám tuổi, lúc bọn họ tới ông ta vừa vặn giảng đến thời kỳ Kính đế một trăm năm trước.
“Triều Lăng học phủ được xây dựng từ những năm đầu Kính Đế tại vị, viện trưởng đầu tiên là Triều Lăng trưởng công chúa, cũng bởi vì có công chúa trấn giữ nên chúng ta mới không chịu sự quản lí của Lễ Bộ.”
Nói đến đoạn không bị Lễ Bộ quản lý, phu tử có hơi đắc ý, thẳng lưng lên một chút, tay cầm thước vung vẩy.
Tuân Nghiệp chỉ vào đứa bé ngồi hàng đầu, hỏi: “Thẩm khanh có biết đó là đứa nhỏ nhà nào không?”
Đứa trẻ ngồi ở hàng đầu cạnh thư án khuôn mặt tròn mắt to, vẻ mặt nghiêm túc, Minh Nhiễm nhìn vào là nhận ra được, “Là của Phụ quốc Đại tướng quân phủ, Trình gia.” Nói đến Trình gia, nàng lại nhớ đến ngày hôm qua chẳng vui vẻ gì, khóe miệng hơi nhúc nhích.
“Thẩm khanh thấy Trình gia thế nào?”
Minh Nhiễm không biết sao hắn lại hỏi vấn đề này, chỉ đáp: “Vi thần chỉ là một quan văn nhỏ bé, sao dám bàn luận về Đại tướng quân phủ.”
Tuân Nghiệp nghiêng người, nói: “Minh gia và Trình gia có quan hệ thân gia, Thẩm khanh không ngại thì bàn luận với trẫm về cả Minh thượng thư.”
Minh Nhiễm khó hiểu, nhưng nghĩ đến nữ nhi của Minh gia sắp nhập cung, hoàng đế này hỏi một câu hình như cũng không quá nặng nề.
Nàng đáp: “Vi thần và Minh thượng thư rất ít khi xuất hiện cùng nhau, hiểu biết không sâu.” Nàng mới lười nói gì về Minh Húc kia.
“Một khi đã vậy trẫm cũng không hỏi nữa.” Mi mắt Tuân Nghiệp hơi giật, khẽ cười một tiếng, đi vào trong nhìn thoáng qua rồi mới quay người rời đi.
Trình gia và Minh gia, có lẽ để cho Ánh Phong và Chiếu Thanh đi nghe ngóng một chút, biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Giữa trưa mây đen u ám kéo đến, mưa như trút nước, rì rào rì rào, có vẻ ngày càng mưa lớn hơn.
Minh Nhiễm đứng trong đình trú mưa, cành mai bên ngoài vươn vào trong đình, nước mưa đọng trên cành như những hạt ngọc thi nhau rơi xuống, làm ướt một góc áo nàng.
Trời đất âm u khiến người ta vui không nổi, Minh Nhiễm nhìn quanh, chỉ trông mong có người nào đi qua cho nàng đi nhờ dù với, không ngờ lại thấy một bóng đen thấp thoáng, chớp mắt lại không thấy nữa.
Minh Nhiễm dụi mắt nhìn tám phương bốn hướng, quả nhiên thấy một góc áo đen bé xíu phía sau một gốc cây to, màu áo giữa lúc mưa gió âm u thế này càng khó thấy hơn nữa. Vốn người bình thường không để ý kĩ thì không phát hiện được, nhưng thị lực của nàng khác với bọn họ, quanh năm làm quỷ khiến cho ngũ thức(*) của nàng nhạy bén hơn, có thể thấy rõ ràng.
(*) năm giác quan.
Mi tâm cau lại, trong đầu Minh Nhiễm bỗng dưng nhảy ra hai chữ: Thích khách?!
Trước vị thánh thượng này có tám ca ca, cũng không phải phường tốt lành gì cho cam, ai cũng muốn kéo hắn xuống khỏi hoàng vị, đăng cơ làm đế. Nguyên Hy đế tại vị sáu năm, số thích khách tới ám sát có dùng hết hai bàn tay hai bàn chân cộng thêm cái đầu vào cũng đếm không hết.
Minh Nhiễm cảm khái xong kéo áo choàng lại, nhìn trái nhìn phải một lúc thì phát hiện không chỉ có một người.
Nàng do dự nghĩ lại, không lẽ là ám vệ?
Là ám vệ trong truyền thuyết… Ám vệ hoàng gia không đến mức kém chuyên nghiệp thế này chứ? Ngay cả nàng cũng không giấu được.
Tuân Nghiệp hình như phát hiện thay đổi của nàng, giọng điệu ôn hòa, hỏi: “Thẩm khanh?”
Giọng hắn dường như bị chôn vùi trong mưa gió bão bùng, Minh Nhiễm không nghe thấy. Nàng hơi nhíu mày, vẫn còn rối rắm không biết đó là thích khách hay ám vệ.
Nhưng cũng may là đám người đang ẩn núp đó không để