Edit: Hạ gia
Beta: Súp lơ
Minh Nhiễm ngồi dậy từ trên giường, bưng miệng ngáp dài, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước. Nàng mơ màng nhìn màn trướng bằng gấm thêu hoa trước mặt, lại nhớ tới một màn ở Triều Lăng học phủ thì không khỏi yếu ớt thở dài một hơi.
Thất Thất cũng thở dài một tiếng, “Người chơi, cô vừa làm một việc tốt đó.”
Minh Nhiễm: “…… Cũng tàm tạm:)”
“Đúng rồi, người chơi, Thẩm đại nhân nhờ tôi chuyển lời cho cô một câu.”
Minh Nhiễm nheo mắt, “Là gì?”
Đoán chừng Thất Thất có chút lo lắng nên mãi mới chậm chạp cất lời, “Thẩm đại nhân nói…… Bởi vì cô mà hiện tại nàng ấy đến dũng khí diện thánh cũng không có.”
Minh Nhiễm bất lực ngã nằm ra giường, mặt không biểu cảm, “Tôi có tội, tôi sám hối.”
Thất Thất than hai tiếng, sau khi im lặng một lúc lâu mới nói, “Người chơi, giờ cô định thế nào?”
“Còn có thể thế nào được, đi bước nào hay bước ấy thôi.” Không còn cách nào khác. Mặc dù Thẩm Nguyên Quy Thẩm đại nhân bên kia không muốn đơn phương kết thúc nhiệm vụ thì nàng bên này vẫn có thể lựa chọn từ bỏ. Nhưng Minh Nhiễm lại vừa gây chuyện rắc rối như vậy, da mặt nàng có dày hơn nữa cũng không có mặt mũi nào mà từ bỏ nhiệm vụ.
Thất Thất nói: “Người chơi tiếp tục cố gắng lên nha.”
………
Tới gần ngày tiến cung, Minh Nhiễm có rất ít thời gian tránh người khác để đăng nhập trò chơi vào ban ngày, nàng bận rộn trong phủ mấy ngày liền.
Đêm nay gió ngoài cửa sổ thổi mạnh, tiếng rít gào không ngừng giữa đất trời. Ngày mai là ngày tiến cung, Trình thị mang theo Đào Ngọc, Đào Diệp đến viện của nàng, lúc họ đến Minh Nhiễm đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi đọc sách.
Nàng mới vừa tắm gội xong, Tây Tử đang cầm khăn mềm đứng phía sau ghế giúp nàng lau tóc. Một tay Minh Nhiễm cầm sách, tay kia được vén tay áo trong lên để một tiểu nha đầu cẩn thận thoa nhuận thủy hương cao (*) lên cánh tay trắng nõn như ngọc.
(*) Nhuận thủy hương cao: Một loại kem dưỡng ẩm thời xưa
Trình thị bĩu môi, cuộc sống này của nàng cũng quá mức thoải mái rồi, chỉ có bà là số phải làm lụng vất vả.
Minh Nhiễm buông sách xuống, “Khách quý lâu ngày mới ghé thăm, sao mẫu thân lại rảnh rỗi qua đây vậy?”
Trình thị đẩy tiểu nha đầu đang ngồi trước ghế quý phi ra, rồi chỗ ngồi xuống đó, lát sau mới vẫy tay kêu Đào Ngọc đem đồ tới.
Đây là một cái hộp làm từ gỗ nam, so với hộp đựng trang sức bình thường thì có phần nhỏ hơn một chút. Trình thị mở khóa mạ vàng trên hộp ra rồi đẩy cho nàng xem, “Mấy thứ này đều là của con, con thay A Từ vào cung, ngoại trừ của hồi môn đáng lẽ được có, phụ thân và huynh trưởng con tặng thêm cho con khế đất của một điền trang cùng ngàn lượng ngân phiếu. Còn ta cho con thêm hai cửa hàng, đều nằm ở vị trí buôn bán thuận lợi.”
Trình thị đóng nắp hộp lại rồi nhét nó vào trong lòng nàng, “Mấy thứ này con cất đi.”
Đưa đồ xong Trình thị cũng không ở lại lâu, ngồi không đến một tuần trà đã mang theo người rời đi.
Tây Tử ghé sát lại gần để xem cái hộp đựng khế đất và ngân phiếu, nàng ta lục lọi, đếm đi đếm lại một hồi, sắc mặt không tốt lắm, “Chỗ này tính là cái gì? Tưởng phu nhân cho người nhiều bao nhiêu, ai dè còn chẳng bằng Nhị phu nhân chuẩn bị cho Tứ tiểu thư.” Nghe nô tỳ Loan Nha bên người tứ tiểu thư nói là cả một cái rương đầy ắp.
Nói đi cũng phải nói lại, những thứ tốt nhất trong phủ tới cuối cùng đều để hết lại cho nhị tiểu thư, thật quá bất công!
Minh Nhiễm đi về phía giường ở gian trong, không mấy để ý mà vẫy vẫy tay, “Đó là đồ của bọn họ, yêu thế nào thì cho thế ấy thôi, ngươi cất cả đi, ta đi ngủ trước.”
Tây Tử nghe vậy vội gọi người đi vào thu dọn giường cho nàng.
……
Đêm qua chỉ lất phất vài bông tuyết rơi nên buổi sáng trời mát dịu và thoang thoảng gió.
Vì trời hôm nay không có nắng nên gió thoảng cũng khiến người ta phải trùm kín áo khoác để tránh hơi lạnh thấm vào người.
Giờ Thìn, xe ngựa trong cung tới đón người đã dừng ở cổng chính Minh phủ, Minh Nhiễm vén rèm lên nhìn ra bên ngoài một chút, vừa vặn đối mắt với Minh Từ.
Trong mắt nàng ta có cảm kích, có tiếc hận cũng có không đành lòng, tóm lại là rất phức tạp. Minh Nhiễm nhướng mày khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi thả rèm xuống ngăn cách tầm mắt với nàng ta.
Từ Minh phủ đến hoàng cung cách một đoạn đường, Minh Nhiễm lấy thoại bản để ở trong tay áo ra, nghiêng người chậm rãi lật đến trang được đánh dấu ngày hôm qua, xem một lát thì buồn ngủ nên nàng chống đầu híp mắt ngủ.
Lúc Thanh Tùng xốc mành xe lên, trước mắt bà hiện ra một bức họa mỹ nhân tuyệt sắc.
Bà ở trong cung gần hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy nhan sắc lay động lòng người đến như vậy.
Trước nay Tây Tử gan lớn, nhưng mới vào cung cũng có chút lo sợ bất an, vội đứng dậy hơi cong người hỏi: “Ngài là?”
Lúc này Thanh Tùng mới bừng tỉnh, thấp giọng trả lời: “Thanh Tùng quản sự Phù Vân Điện, ta tới đón Tiệp dư nương nương.”
Tây Tử hiểu ra, vấn an nói: “Thanh Tùng cô cô.”
Minh Nhiễm vốn không ngủ say, hai người thấp giọng nói nhưng vẫn làm nàng tỉnh dậy. Nàng ôm áo choàng cùng Tây Tử bước xuống xe ngựa.
Phù Vân Điện và vườn hoa mai rất gần nhau, để phù hợp với khung cảnh xung quanh, cách bài trí bên trong cũng khác với các cung điện khác. Từ ngoài vào có thể nhìn thấy hành lang dài gấp khúc nối liền các tiểu các, giàn hoa nhiều màu sắc được trồng ven ao xanh, trông vô cùng trang nhã thanh tao.
Phía trước điện cung nữ và nội thị đứng thành hai hàng, bộ dạng cung kính rũ mắt.
Thanh Tùng chỉ người đứng đầu hàng bên này, nói: “Đây là Lan Hương, về sau sẽ cùng Tây Tử cô nương hầu hạ Tiệp dư.”
Lại chỉ thái giám đằng trước, “Đây là Vân Thọ, nương nương có chuyện gì thì sai bảo hắn đi làm.”
Hai người kia tiến lên thỉnh an, Minh Nhiễm gật đầu rồi bước vào chính điện. Buổi sáng hôm nay thức dậy sớm, nàng ở trên xe ngựa cũng không ngủ được bao nhiêu, vòng vo nhận người một hồi liền bảo Thanh Tùng đưa nàng vào nội thất.
Thanh Tùng hỏi: “Nương nương không ra ngoài đi dạo một chút sao?”
Minh Nhiễm che miệng ngáp dài, Tây Tử cười trả lời: “Chắc cô cô không biết, tiểu thư nhà chúng ta ấy à, trời đất bao la ngủ là lớn nhất.”
Thanh Tùng cười cười, “Nương nương đi bên này.”
Minh Nhiễm buồn ngủ thì chẳng cần mất nhiều thời gian đi vào giấc ngủ, nàng không quan tâm giường không quan tâm nhà, chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Tây Tử và Thanh Tùng ra ngoài thu dọn hành lý, bên trong yên ắng nàng càng ngủ ngon hơn.
Minh Nhiễm ngủ một giấc, lúc nàng tỉnh đã gần buổi trưa, Lan Hương treo màn giường lên, cung kính nói: “Tiệp dư tỉnh dậy vừa đúng lúc, Quý Phi nương nương