Tuân Nghiệp vừa mới đi, mấy người Chiếu Thanh liền đi làm nhiệm vụ ngay.
Vương công công gọi người đưa Tây Tử, Lan Hương về Phù Vân Điện luôn.
Trong thoáng chốc đình hóng gió trống trải hẳn.
Nội thị nâng thi thể đi, còn những người khác thì cầm dụng cụ tới lau nước dọn vết bẩn.
Minh Nhiễm chống tây ghé lên ghế nhựa, nhìn thấy mà sửng sốt chớp chớp mắt một lát.
Thất Thất che mắt lại, mầm đậu xanh trên đầu lắc lư không ngừng.
Trong không gian của hệ thống không có âm thành, bên ngoài có tiếng gió, tiếng bước chân.
Còn cả tiếng kinh hô của đám người Thanh Thùng, Vân Thọ.
Minh Nhiễm nắm tay áo: “Thất Thất, thẻ khen thưởng của ta đâu?” Nàng nhớ rõ còn có hai tấm chưa có dùng tới nữa.
“Đây á, lúc nào dùng cũng được hết.” Thất Thất ngồi xổm trên ghế dựa, chọt chọt bản điều khiển: “Nên là giờ bạn muốn rút thẻ khen thưởng sao, bạn yêu?”
Minh Nhiễm gật gật đầu: “Rút đi.”
Bốn tấm thẻ bay tới trước mặt nàng, trong thoáng chốc Minh Nhiễm có hơi do dự.
Thất Thất nháy mắt với nàng, thò đầu ngón tay khảy khảy mầm đậu xanh trên đầu, Minh Nhiễm hiểu ra, chọn tấm thẻ đầu tiên.
Thẻ khen thưởng xoay vòng vòng, trên đó viết mấy chữ “dịch giải độc 666”.
Nhãn hiệu 666 này nàng rất quen thuộc với nó, thuốc cảm mạo lần đầu tiên rút được chính là sản phẩm của nhà họ.
Minh Nhiễm tiếp nhận, thẻ khen thưởng vừa tới tay đã biến thành một bình xịt nhỏ chứa dịch màu xanh lục trong suốt.
Trên đó không để thành phần cũng không có hướng dẫn sử dụng, rất giống với sản phẩm ba không.
Có điều thể tích nhiêu đây thì đủ cho nàng với Tây Tử, Lan Hương cùng dùng.
“Tốt rồi, người chơi, bạn có thể trở về được rồi á.”
Minh Nhiễm ồ một tiếng, cầm lấy cái bình đi ra ngoài ngay, đi được hai bước nàng chợt dừng chân lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đúng, hiện tại nàng đang không có tri giác, đi về cũng không thể động đậy được, sao có thể tự giải độc cho mình đây.
Chạm phải ánh mắt nàng quay đầu nhìn lại, Thất Thất cũng bừng tỉnh nhận ra vấn đề.
Hai người hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, Thất Thất gãi gãi đầu, sầu thúi ruột mà.
Minh Nhiễm nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi xem có thể làm như thế này không.
Ta rút thẻ nhân vật trước, chờ sau khi ra khỏi không gian của hệ thống thì cầm thuốc tới Phù Vân Điện.”
Thẻ bà bà Thanh Bình Hầu phu nhân kia tạm thời bị ngưng lại do tinh thần bà ấy có vấn đề.
Mấy ngày nay Thất Thất cũng đang nói tới chuyện thẻ mới này, thế hẳn là không được.
Ý tưởng này khá tốt đấy nhưng mà thực hiện được thì lại có chút khó khăn.
Thất Thất đang lật lật hợp đồng nhập vai, tất cả đều ở ngoài cung.
Bây giờ hoàng cung đang giới nghiêm, đừng nói cầm thuốc đi cứu người, chỉ cần quang minh chính đại đi vào cung mà không bị gì cũng đã phải phí công lắm lắm rồi.
Cho nên tốt nhất là bây giờ cần phải chọn mấy tấm thẻ nhân vật ở trong cung cho người chơi chọn.
Thất Thất bĩu môi, bản thân cũng bị mình làm cho cảm động rồi, hầy, đi đâu tìm được nhân viên chăm sóc khách hàng tri kỷ như này đây chứ.
Thất Thất đang làm chính sự, người trong Phù Vân Điện đã bị Tuân Nghiệp đuổi ra ngoài hết, một mình chàng ngồi ở mép giường, rũ mi nhìn.
Ngoài cửa sổ hoa hợp hoan đã rụng không ít, chim sẻ ríu rít trên cành cây kêu mãi không ngừng, rất ồn ào.
Chàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, đi tới lư hương để bên bàn, mở cái nắp ra, bỏ thêm hai thìa hương an thần vào đó.
Bây giờ chàng không ngủ được, chẳng qua hương an thần có thể làm có người bình tĩnh lại.
Chiếu Thanh tới Vạn Trúc sơn trang cũng thế, Thập Ngũ Thập Lục ra bên ngoài làm việc cũng vậy, đều cần phải có thời gian.
So với việc chờ đợi, chẳng bằng làm gì đó một lần cũng tốt hơn.
Chàng nghiêng người ngả xuống giường, nắm tay người bên cạnh, nửa gác lên hông nàng.
Mùi an thần hương mộc mạc xưa cũ dần dần nghi ngút đầy phòng, chàng cúi đầu nhìn người nằm đó, nhẹ khép mắt lại.
Minh Nhiễm còn đang ngồi chống đầu trong không gian của hệ thống, khóe mắt hơi xếch lên, nhìn chàng đang ngây ngẩn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Thất Thất gạt gạt tin tức xuất hiện trên bảng điều khiển, cả kinh nhảy dựng khỏi ghế, động tác có hơi lớn, vội lặng lẽ liếc nhìn về phía nàng một cái, vô cùng rối rắm cắn cắn đầu ngón tay.
…………
Cùng lúc đó trong hẻm Bách Lễ, trong phủ Minh nhị gia bị thị vệ vây chật như nêm cối.
Thập Lục lục soát một hồi trong nhà, không thấy bóng dáng Minh nhị phu nhân Từ thị đâu.
Từ trong miệng hạ nhân mới biết được bà ta tới phủ thượng thư, ngay lập tức Thập Ngũ chạy đến hội họp với Thập Lục.
Bên ngoài phủ thượng thư có không ít người đi đường dừng chân lại, quay đầu nhìn vào trong thăm dò một cái xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Thập Ngũ xuyên qua đám người đứng hóng chuyện, bước nhanh vào.
Trong đình viện chủ tử lớn nhỏ đều bị vây vào một chỗ, những phu nhân tiểu thư nào có gặp qua cảnh tượng như thế bao giờ.
Minh lão phu nhân ôm Minh Xu, Trình thị lôi kéo Minh Nghiệp, Minh Ngạn thì trốn sau lưng di nương mình, Minh nhị phu nhân Từ thị đứng ở cuối cùng của đám người.
Minh thượng thư mới từ chỗ công bộ về, quần áo trên người còn chưa có thay ra, mắng Thập Ngũ, Thập Lục: “Các ngươi từ đâu tới, đang làm gì đấy hả?!”
Thập Ngũ, Thập Lục luôn ở trong tối, Minh thượng thư không nhận ra cũng rất bình thường, bọn họ lấy lệnh bài sang loáng ra, lạnh giọng nói: “Thượng thư đại nhân, hoàng mệnh ở đây, tốt nhất là bây giờ người an tĩnh chút đi.”
Thời gian cấp bách, họ cũng không muốn nói nhiều, Thập Ngũ giơ tay lên: “Giải hết đi, đưa về thẩm vấn.”
Người nhà Minh gia mờ mịt luống cuống, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Từ phủ thượng thư đến thiên lao còn chưa có phản ứng kịp, Thập Ngũ tách Minh nhị phu nhân Từ thị và Minh Xu ra thẩm vấn riêng với nhau.
Trình thị đứng trong phòng giam trải đầy cỏ khô không sạch sẽ gì, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Bà ta sinh ra ở phủ tướng quân, sau đó lại trở thành Thượng thư phu nhân, nào có khi nào tới chỗ như thiên lao này.
Vừa bẩn vừa hôi không nói đi, trong góc còn nhìn thấy chuột chạy khắp nơi.
Một khắc thôi Trình thị cũng không chịu nổi, đẩy đẩy Minh Thượng thư: “Chuyện này rốt cuộc là sao đây, có phải ông chọc ra chuyện gì trên triều rồi không?”
Minh thượng thư trấn định hơn nhiều: “Nói hươu nói vượn, sao có chuyện đó được.” Chuyện chính sự ông thường quen cẩn thận, nào có chọc Thánh Thượng không vui bao giờ.
Trong phòng giam Trình thị không có khăn, đành kéo ống tay áo chấm chấm mắt, khóc không ngừng nghỉ, nghe thấy ai cũng phiền long.
Minh lão phu nhân mắng một câu bà ta mới ngừng lại.
Lão phu nhân nhăn mày, nếp nhăn giữa trán sâu thêm vài phần, nghĩ trong đầu hay là phía trong cung Tam tỷ nhi, Tứ tỷ nhi chọc họa gì rồi.
Minh Xu là đứa nhóc con, tuy là đệ đệ ruột của Minh Ngạn nhưng lại thường ở trong phủ Thượng thư không mấy khi về nhà, biết cũng không được bao nhiêu.
Thập Ngũ hỏi hai ba câu thì cho người đưa lại nhà giam chuyên tâm thẩm vấn Từ thị.
Minh lão phu nhân thấy nhóc trở về thì không khỏi thở ra một hơi, vội vâng đi lên kéo nhóc quan tâm hỏi han: “Lục Lang có bị gì không? Bọn họ có làm gì với con không?”
Minh Xu lắc lắc đầu: “Tổ mẫu, Lục Lang không sao cả.”
“Vậy tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Đúng rồi, bọn họ gọi con ra ngoài có nói gì với con không?”
Minh Xu trả lời: “Bọn họ nói Tứ tỷ tỷ bị tử hình ngay tại trận, lại nói một chút chuyện về Tứ tỷ tỷ.” Nói xong nhóc khó hiểu hỏi: “Tổ mẫu, tử hình ngay tại chỗ là có ý gì?”
Minh lão phu nhân hoảng hốt, dưới cái nhìn chăm chú của Minh Xu giật lùi về sau hai bước: “Gì cơ?”
Bị, bị tử hình tại trận….
Đây là phạm tội gì? Nha đầu Minh Ngạn chết tiệt kia rốt cuộc là đã làm gì!
Người nhà Minh gia vì một câu nói của Lục Lang mà hoảng loạn.
Minh Thượng thư vốn còn xem như bình tĩnh trấn định cũng thấy không khỏe trong người, lần này sợ là xảy ra chuyện không nhỏ rồi.
Không khí trong phòng giam ngưng trọng, Thập Ngũ, Thập Lục trong phòng thẩm vấn thì thuận lợi hết sức.
…………
Trong Phù Vân Điện, Tuân Nghiệp nửa mê nửa tỉnh mà ngủ gần nửa canh giờ.
Vương công công nhận được tin tức thì gõ gõ nhẹ cửa: “Bệ hạ, Thập Ngũ Thập Lục có việc bẩm báo.”
Chàng không lên tiếng, ôm chăn mỏng cuốn người bên cạnh lại rồi ôm vào ngực, hôn hôn lên gò má hơi lạnh của nàng, đầu ngón tay dùng ở khóe mắt nàng nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn gương mặt tái nhợt không thấy huyết sắc, mím chặt môi, đôi mắt lạnh hơn vài phần.
Chàng cất giọng kêu Uẩn Tú, Thanh Tùng tiến vào canh giữ, lúc này chàng mới đi tới thư phòng của Phù Vân Điện.
Thập Ngũ, Thập Lục đã chờ bên trong, thấy chàng đi vào thì chắp tay hành lễ.
Vương công công bưng trà tới, gác lên thư án, Tuân Nghiệp không nhúc nhích.
Thập Ngũ tiến lên bẩm báo: “Thuộc hạ và Thập Lục thẩm vấn người trong Minh phủ, thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ thật sự rất khả nghi.”
Theo lời mẫu thân Từ thị của Minh Ngạn thì thường ngày nàng ta không có bạn bè gì, bình thường chỉ ở trong phòng luyện chữ thêu hoa, năm trước sau khi đi Tướng Quốc Tự một chuyến, dần dà mới đi ra ngoài nhiều hơn.
Dường như còn âm thầm qua lại với thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ.
Sau đó nghe được Lý Thái hậu