Minh Nhiễm hoàn toàn không biết tình huống trong không gian hệ thống, Thất Thất vẫn luôn không lên tiếng, chỉ nghĩ nhóc đáng yêu này đang cố ý để cho bọn họ trò chuyện.
Nếu Thất Thất biết nàng suy nghĩ gì, phòng chừng sẽ chống nạnh tức sùi bọt mép.
Chẳng qua, xét thấy khí thế của hoàng đế bệ hạ quá mạnh, còn dọa người hơn sếp của nó, Thất Thất ngồi trên ghế, đau lòng ôm lấy chân ngắn tũn của mình.
Sau khi khiếp sợ một hồi, nó ngồi nhìn hai người chàng một câu thiếp một câu mà trò chuyện, mắt tròn xoe nhìn trái ngó phải, lén vỗ vỗ ngực mình.
Không sao đâu, không sao đâu, chờ tí nữa người chơi đổi về lại, có lẽ nhiệm vụ lần này cũng hoàn thành rồi.
Đến lúc đó hoàng đế bệ hạ quên sạch sành sanh, sẽ không nhớ nơi này, càng không nhớ tới Thất Thất nó.
Bên ngoài Minh Nhiễm vẫn còn đang thả lỏng suy nghĩ, chuẩn bị đi cứu vớt bản thân vẫn còn đang ngủ ngon lành.
Trong nội điện Thanh Tùng vừa mới lau qua người cho nàng, đổi quần áo trong, Uẩn Chi bưng thuốc đã được sắc xong từ trong phòng bếp ra, đây là thuốc Thái y viện phối ra, một chén đen xì, ngửi mùi là biết vừa đắng vừa khó uống.
Sau khi đút cho nàng uống hết mới thu dọn mọi thứ lui ra ngoài.
Minh Nhiễm ho nhẹ một tiếng, vẫy vẫy tay: “Các ngươi lui ra ngoài hết trước đi.”
Thanh Tùng dẫn theo cung nhân trong phòng đi khỏi, đóng cửa phòng lại, Minh Nhiễm vén vén áo choàng, học dáng vẻ đứng đắn của Tuân Nghiệp vào những ngày thường, ngồi xuống mép giường.
Nàng nhìn chằm chằm vào bản thân đang nằm trên giường, cảm giác thật kỳ lạ.
Tuân Nghiệp nhìn hai người bên ngoài giống nhau y như đúc, cảnh tượng khá là thân kỳ cũng không khỏi nhíu nhíu mày.
Nàng lấy giải dược đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, nhắm ngay gương mặt kia xịt chừng một phần ba.
Màu nước xanh lục trong suốt kia dần dần bị thẩm thấu không thấy bóng dáng đâu, thấy cũng hòm hòm rồi nàng mới thu thuốc giải lại, chuyển sang trắc gian đang để Tây Tử và Lan Hương ở tạm đó.
Nàng lại xịt thuốc như mới vừa rồi xong mới quay lại nội điện.
Thất Thất biết thẻ nhân vật lần này có lẽ cứ thế mà nhập vai xong rồi, rút bảng chấm điểm ra đưa cho Tuân Nghiệp.
Lúc mới bắt đầu nhóc con đã nói qua về việc cho điểm, Tuân Nghiệp cũng nhớ rõ, dựa vào đó cho SSS.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thất Thất thấy chàng vừa mới viết xong, tinh thần cuối cùng cũng tỉnh táo lại, làm mặt quỷ: “Trò chơi kết thúc, hoàng đế bệ hạ, người có thể trở về, tạm biệt.”
Nói xong nhóc nhanh nhanh chóng chóng ấn cái nút, giây tiếp theo Tuân Nghiệp đã biến mất khỏi không gian hệ thống, Minh Nhiễm bước từ trong cửa truyền tống ra.
Tuân Nghiệp chỉ cảm thấy hoa mắt, lắc đầu định thần lại, lại thấy tầng lụa mỏng treo trên hai khung giường bị gió lùa qua cửa sổ thổi tung lên.
Là Phù Vân Điện.
Chàng thoáng rũ mi, nhìn chăn mỏng đắp trên người người nọ, sắc mặt đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Chàng nắm tay người bên cạnh, lòng bàn tay hơi ấm, không lạnh lẽo không chút độ ấm như ban ngày nữa.
Bệnh lâu thành thầy thuốc, chàng cũng sẽ biết chút y thuật, đầu ngón tay dừng trên cổ tay trắng như tuyết, mạch đập vẫn còn yếu nhưng không loạn như trước.
Có lẽ giờ này nàng còn đang ở chỗ kỳ lạ kia,đợi lát nữa sẽ trở về thôi, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Tuân Nghiệp thu tay lại, cả người đều thấy khoan khoái.
Người trên giường rung rung hang mi, chậm rãi mở mắt ra, nàng hôn mê hơn một ngày, cho dù là ánh nến yếu ớt cũng đâm cho chói mắt.
Cơ thể mềm yếu vô lực, muốn nhấc tay lên che ánh sáng lại cũng khó.
Minh Nhiễm chỉ đàn nhanh chóng chớp chớp mắt, thoáng giảm bớt cảm giác khô khốc trong hốc mắt lại.
Người ngồi ngay ngắn ở mép giường chặn lại quá nửa ánh sáng trên bàn, đồng tử của nàng vẫn còn chút tan ra, trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, đưa mắt nhìn theo, trên người chàng như có một tầng sương mù bao phủ, nhìn không rõ lắm.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, nhìn một lúc lâu, sau đó đôi môi mới khẽ nhúc nhích: “Bệ hạ?”
Giọng nói phát ra từ miệng nàng cực kỳ yếu ớt, tựa như tiếng muỗi kêu.
Trong phòng an tĩnh, âm thanh nhỏ như vậy nhưng Tuân Nghiệp cũng vẫn nghe được.
Chàng vội cúi người xuống, sờ sờ trán nàng, nhìn dáng vẻ suy yếu kia, cúi sâu hơn xuống chống lên thái dương nàng, híp mắt nhìn một lúc lâu, môi mới giật giật thốt ra một tiếng than nhẹ: “Xem như tỉnh rồi.”
Lời chàng nói rất nhẹ nhàng chậm rãi, dừng trong lỗ tai lại làm Minh Nhiễm ngẩn cả ra, nàng vươn tay nắm lấy tay áo rộng vừa trượt xuống, nắm chặt hơn chút.
Người Phù Vân Điện vội càng gòi Thái y tới, bên phía kia sau khi Thập Ngũ, Thập Lục hội hợp với Ánh Phong thì đi theo Tuyết Ổ tìm kiếm tung tích của Nhan Cần Dư.
Bọn họ dừng lại ở lối vào một con hẻm nhỏ sớm đã hoang vu ở vùng ngoại ô, lặng yên tiến lại gần.
Sau khi Thục phi tỉnh táo lại thì chậm rãi mở mắt ra, khó chịu tới mức buồn nôn.
Nàng ấy nhìn xung quanh bốn phía, trong nhà gỗ nhỏ trống rỗng không có gì, chỉ có một ngọn đèn dầu để trong góc nhà.
Căn nhà này nhỏ, hẹp quá thể, ánh sang cũng tối tăm, quỷ dị lạ lùng.
Đây là chỗ nào vậy? Mình không phải đang ở trong cung?
Cửa phòng bị người đẩy ra, theo phản xạ, Thục phi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người đến dáng vẻ gầy gò yếu ớt, thanh lệ nhu nhược, ngay cả khóe mắt xếch lên cũng thể hiện vẻ ngây thơ vô (số) tối, rất là quen mắt.
Nguyễn Thục phi nghiến răng nghiến lợi: “Nhan, Cần, Dư!”
Nhan Cần Dư ngồi xổm xuống bên cạnh nàng ấy, giơ tay điểm á huyệt, rất hứng thú với vẻ mặt vừa hận, vừa giận của nàng ấy: “Tỷ tỷ, sao tỷ phải tức giận thế chứ?”
Thục phi tức đến mới trợn trừng mắt nhìn nàng ta, nếu như ánh mắt có thể xuyên qua người, có lẽ người này đã phải phơi thây ngay tắp lự.
Nhan Cần Dư nghịch nghịch chủy thủ trong tay, trách nói: “Ta còn không tức giận, ngươi tức giận nỗi gì?”
Sau khi người Nhan gia chết hết trong một đêm, nàng ta được Nguyễn lão phu nhân nhận nuôi ở Nguyễn gia.
Những huynh đệ tỷ muội ở Nguyễn gia đó phần lớn đền không thích nàng ta, cũng chỉ có Nguyễn Đường bằng lòng chơi với nàng ta.
Thực ra nàng ta khá là thích vị tỷ tỷ Nguyễn Đường này.
Có chút, có chút….
Cảm giác của mẫu thân.
Thật đó, nhất là lúc cười rộ lên.
Mẫu thân nàng ta xuất thân không cao, phụ thân lại càng thấp, từ nông gia đi ra.
Sau này thi trúng tiến sĩ, làm huyện lệnh ở huyện thành nhỏ Thịnh Châu.
Lúc đó cuộc sống cũng còn tốt, tuy không phải quá mức giàu có gì nhưng được cái cha mẹ ân ái.
Nhan lão phu nhân có làm bậy thế nào cũng không nổi lên sóng gió gì, trong nhà vẫn bình an qua ngày.
Chỉ là sau đó phụ thân đi ra ngoài bị ngã ngựa bị thương ở đầu, lúc tỉnh lại thì biến thành một người khác.
Kiêu ngạo, cao cao tại thượng nhưng đồng thời cũng rất phù phiếm, còn đáng khinh.
Ông ta rất thông minh, biết nhiều thứ kỳ lạ cổ quái hiếm gặp, từng bước tạo ra chiến tích.
Trong tay ông ta có rất nhiều thứ tốt, võ công bí tịch, sách y độc thần bí.
Cũng không biết là ông ta lấy ra từ đâu, thu nạp được không biết bao người, gặp không biết bao nhiêu là nữ nhân.
Từ rất nhỏ Nhan Cần Dư đã biết mình có bị bệnh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Nhưng nàng ta vẫn được phụ thân yêu thương, mẫu thân cưng chiều.
Mặc dù bị Nhan lão phu nhân nhìn đứa cháu gái là nàng ta rất không vừa mắt, nhưng vẫn còn ổn.
Bà ta sợ cảm xúc nàng ta lên xuống sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe nên thường xem như không nhìn thấy.
Nhưng người đàn ông kia…..
Dựa vào đâu mà đạp đổ phụ thân nàng ta, giá họa