Nhìn thấy trạng thái như vậy của Phỉ Nhiễm, Giang Thành vô cùng đau lòng, nhưng cho đến hiện tại, anh chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào giáo sư.
Đối mặt với một Phỉ Nhiễm đơn thuần như thế, Giang Thành không biết phải nói sự thật như thế nào cho Phỉ Nhiễm.
Vậy nên, Giang Thành quyết định không cho Phỉ Nhiễm biết tình trạng thân thể hiện tại của cô bé.
"Bố, bây giờ bố không vui sao? Có phải con khiến bố không vui không." Phỉ Nhiễm cẩn thận hỏi.
"Không, sao lại thế được. Mỗi ngày bố đều nhìn thấy con, đó chính là chuyện vui nhất." Giang Thành mỉm cười.
"Con có điều muốn hỏi bố." Phỉ Nhiễm tự ngồi xuống.
"Có phải bố thật sự đã cãi nhau với cô Diệp Hồng không?”
Giang Thành nhìn Phỉ Nhiểm trước mặt một cách vô cùng bất đắc dĩ, sao cô bé lại quan tâm chuyện của anh với Diệp Hồng như vậy.
"Phỉ Nhiễm, đây là chuyện của người lớn, bây giờ bố tạm thời cũng không biết nên giải thích với con như thế nào."
Giang Thành lựa chọn tránh đi câu hỏi của Phỉ Nhiễm, đồng thời anh cũng đang lảng tránh tình cảm của Diệp Hồng.
Như thế, Phỉ Nhiễm cũng không hỏi tiếp nữa, mà lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Bố, bố có ảnh của mẹ không, con muốn xem một chút."
Bỗng nhiên Phỉ Nhiễm cất lời, khiến Giang Thành có chút không biết phải làm sao: "Tại sao tự nhiên con lại muốn xem ảnh của mẹ?"
"Con biết con có mẹ, nhưng mà hai ngày nay con đều nhớ về dáng vẻ của mẹ, con đã không thể nhớ ra được nữa rồi."
Phỉ Nhiễm nói, nước mắt trong hốc mắt lập tức tràn mi.
Nhìn thấy cảm xúc của Phỉ Nhiễm hơi kích động, trong lòng Giang Thành vô cùng buồn bã, mười mấy năm nay anh đều nhớ đến người vợ đã mất của mình.
Giang Thành nghĩ, lấy ví tiền từ trong túi ra, trong ví tiền có ảnh Giang Thành và vợ mình.
Phỉ Nhiễm cẩn thận nhận lấy tấm ảnh, chăm chú ngắm nhìn: "Đây là mẹ của con sao?"
Phỉ Nhiễm đưa tay sờ nhẹ tấm ảnh, nước mắt không ngừng rơi: "Con muốn gặp mẹ một lần quá."
Nghe thấy câu nói này, lòng Giang Thành đau đớn và chua xót như bị mũi kim châm, sao anh lại không nhớ người vợ của mình chứ.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu đau thương của con gái, Giang Thành lén lút quay đầu đi, khẽ lau nước mắt bên khóe mắt.
"Bố xin lỗi, đều tại bố, là bố không bảo vệ hai mẹ con thật tốt."
"Bố ơi, có phải con không hiểu chuyện quá không, khiến bố buồn rồi." Phỉ Nhiễm dè dặt giơ bức ảnh lên, hoàn toàn không có ý định trả lại Giang Thành.
Thực ra, Phỉ Nhiễm có thể đoán ra có lẽ mẹ của mình đã không còn trên đời này nữa.
Phỉ Nhiễm không muốn Giang Thành sống mãi trong hồi ức và quá khứ.
Thực ra, khoảng thời gian này, Phỉ Nhiễm cũng có thể nhận ra tình cảm cô Diệp Hồng dành cho bố mình.
Nhưng mà cô Diệp Hồng chưa từng dám thừa nhận, chỉ len lén giấu kín trong lòng.
Tuy rằng Phỉ Nhiễm chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, nhưng có vài chuyện cô bé cũng có thể lơ mơ hiểu được.
Từ khi cô bé đến bên cạnh Giang Thành, Diệp Hồng đều luôn tận tâm chăm sóc Phỉ Nhiễm, trong lòng Phỉ Nhiễm cũng hiểu rõ.
"Bố đừng buồn nữa, đến con còn biết cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể cứ mãi lưu luyến quá khứ."
Nghe thấy lời Phỉ Nhiễm, Giang Thành vô cùng kinh ngạc, đứa trẻ nhỏ bé của mình lại giác ngộ tư tưởng như vậy, bản thân anh cũng rất vui vẻ.
Giang Thành cũng nghe ra ý trong lời nói của Phỉ Nhiễm, Phỉ Nhiễm hy vọng Giang Thành có thể để lại quá khứ, để lại vợ mình mà sống cho thật tốt.
Nhưng làm sao có thể làm được điều đó chỉ trong một chốc chứ, Giang Thành mỉa mái lắc lắc đầu, ngầm nói trong lòng: "Phỉ Nhiễm yên tâm, bố nhất định sẽ bắt được Thằng hề báo thù cho hai mẹ con."
Ban đêm, sau khi Giang Thành thấy Phỉ Nhiễm ngủ rồi bèn đi ra khỏi phòng bệnh, đến sân thượng ở tầng cao nhất của bệnh viện.
Giang Thành châm một điếu thuốc, lại lấy ví tiền ra, muốn nhìn ngắm dáng vẻ vợ mình thêm lần nữa.
Lúc này, anh mới phát hiện ra sau khi Phỉ Nhiễm cầm tấm ảnh vẫn chưa hề trả lại.
"Con bé lanh lợi này, thảo nào mình không đoán được tâm tư con bé." Giang Thành lắc đầu, cười nói.
Một tấm ảnh rơi xuống cùng ví tiền, rơi xuống mặt đất, Giang Thành cúi người nhặt lên.
Đó chính là tấm ảnh chụp khi tìm thấy Phỉ Nhiễm, đằng sau còn khắc hoa văn của Thằng hề.
Giang Thành nhìn đi nhìn lại tấm ảnh, liên tưởng đến tình trạng cơ thể hiện tại của Phỉ Nhiễm, đột nhiên anh thấy có chút đau đầu.
"Ha ha, hóa ra là ý đó, thật sự quá mỉa mai." Giang Thành tức giận bóp tấm ảnh, nhìn hoa văn Thằng hề trên mặt sau, Giang Thành cảm thấy rất phẫn nộ.
Ý đồ ban đầu Thằng hề để lại tấm ảnh này không phải đồng nghĩa với việc gã đang nắm giữ sinh mạng của Phỉ Nhiễm sao?
Cuối cùng Giang Thành cũng hiểu, tại sao ban đầu Thằng hề lại để lại bức hình này cho anh, đó không phải là để chế giễu anh sao?
Hồi đó gã bắt cóc con gái anh đi, hiện tại lại trả cô bé về, không phải là để anh cảm thấy đau lòng và nhục nhã sao?
Giang Thành càng nghĩ càng tức giận, lòng thù hận đối với Thằng hề đã không còn nhỏ bé nữa.
Không ngờ được gã lại là một kẻ ác độc đến như vậy, nhưng mà Thằng hề này rốt cuộc là ai? Tại sao gã nhất định phải cố ý chĩa mũi nhọn vào Giang Thành và những người xung quanh anh.
Điều đó làm Giang Thành nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra đáp án, anh bắt đầu nhớ lại xem mình có kẻ thù nào không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Giang Thành vẫn không có câu trả lời.
"Mình là một cảnh sát." Giang Thành cau mày, độc thoại: "Nếu như nói bắt phạm nhận sẽ đắc tội với người khác, vậy thì mình đã đắc tội quá nhiều người rồi."
Nghĩ đoạn, Giang Thành bất đắc dĩ thở dài: "Chắc chắn Thằng hề lợi dụng Phỉ Nhiễm để tấn công mình, thật là một nước cờ hay, một