Giang Thành gật gật đầu: "Ừm, đây là em họ dưới quê của của tôi, vừa tốt nghiệp đại học xong, lên đây tìm việc."
"Ôi chao ôi." Dương Lạc lén lút cười: "Hóa ra cậu là kiểu người giúp đỡ anh em vô điều kiện."
"Tốt nhất là cậu ngậm miệng vào, nếu không bây giờ tôi vứt cậu ra đây."
Trên đường đi, Chu Bằng Tuệ hăng hái nhìn ngó khắp nơi, cả người di chuyển qua lại ở chiếc ghế sau rộng rãi.
"Chu Bằng Tuệ, em có mục tiêu tìm việc nào không? Em học cái gì ở đại học?"
Giang Thành dùng thái độ nghiêm túc trách nhiệm hỏi học lực của Chu Bằng Tuệ.
Dường như Dương Lạc đã nhận ra chỗ khác biệt của Chu Bằng Tuệ với người thường, anh ta liên tục dùng ánh mắt ám thị với Giang Thành, nhưng mà Gianh Thành không thèm để ý.
"Em học mỹ thuật ở đại học." Chu Bằng Tuệ trông vô cùng vui vẻ, cũng không biết cậu ta đang vui cái gì.
"Anh Giang Thành, em thích vẽ lắm, giáo viên khen em vẽ rất giỏi, he he."
"Ừ, vậy thì tốt lắm." Giang Thành gượng gạo phụ họa: "Vậy em định làm công việc gì? Anh có thể tham khảo giúp em."
"Dù sao thì mẹ em đã chào hỏi anh trước rồi, bảo anh giúp em tìm việc với chăm sóc em thật tốt."
Dương Lạc ngồi một bên không nhìn nổi nữa, nén giận nói: "Giang Thành, cậu chăm sóc người ta như thế đấy à, vừa lên xe đã nói chuyện công việc."
"Thế tôi nên làm thế nào?" Giang Thành tò mò nhìn Dương Lạc một cái, hỏi.
Dẫu sao mười mấy năm nay Giang Thành rất hiếm khi giao du với người khác, đối nhân xử thế không tốt lắm cũng là chuyện bình thường.
"Cậu nên giải quyết chuyện ăn ở của cậu ta trước đã."
Nhìn Giang Thành và Dương Lạc đấu võ mồm ở đằng trước, Chu Bằng Tuệ ngồi đằng sau bỗng nhiên cười lớn.
"Cái này không cần các anh lo lắng, em đã tìm được công việc rồi, hơn nữa, em đến đây để tìm bạn gái."
Giang Thành và Dương Lạc đều vô cùng bất ngờ vì câu trả lời của Chu Bằng Tuệ.
"Giang Thành, cái đứa này mà còn có bạn gái!" Dương Lạc nhỏ giọng thì thầm, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Cậu trật tự đi." Giang Thành liếc mắt một cái, nhìn thấy tình cảm nồng nàn của Chu Bằng Tuệ qua gương xe, anh nhìn ra Chu Bằng Tuệ yêu cô bạn gái của cậu ta sâu đậm.
"Vậy thì, em ở nhà bên ngoại ô của anh hai ngày này đi." Giang Thành xoay vô lăng, đi về phía căn phòng nhỏ ở ngoại ô.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Giang Thành lái xe vào một khu trung cư kiểu Trung Quốc, Dương Lạc hoảng sợ ra ngoài mặt.
Căn phòng này không phải là căn phòng năm đó đôi vợ chồng tân hôn Giang Thành ở sao?
Chẳng qua là vì để Phỉ Nhiễm học mẫu giáo, vậy nên mới chuyển lên thành phố.
Chỉ có hai người là Giang Thành và Dương Lạc biết đến căn phòng này.
Dù sao thì năm đó Giang Thành đi làm gián điệp, nhất định phải kỹ càng sạch sẽ không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.
"Giang Thành, cậu thật sự chịu cho cậu ta ở trong căn phòng này à, không sợ cậu ta làm bẩn thỉu bừa bộn à."
Giang Thành không trả lời, mang Chu Bằng Tuệ và hành lý của cậu ta lên trên tầng.
Căn phòng ở trên tầng cao nhất, tầng sáu, lại không có thang máy, ba người hì hục hì hục trèo lên trên.
"Ở đây có hơi xa, nhưng mà giao thông thuận tiện, có xe buýt đi thẳng đến thành phố." Giang Thành nói, mở cửa phòng.
"Mẹ anh đặc biệt dặn dò anh phải chăm sóc em, trước khi em tìm được chỗ ở và việc làm ở đây, có thể ở chỗ anh trước."
Mở cửa, Chu Bằng Tuệ tràn đầy tò mò nhìn trang hoàng trong phòng, là phong cách thiên giản lược, có chút gì không hợp với khu trung cư cổ xưa.
Mặt tường là giấy dán tường hoa văn màu xám đậm, dưới chân là nền nhà đá cẩm thạch đen, phong cách vật dụng trong nhà đều thiên về màu đậm.
Dương Lạc nhìn căn phòng không thể không thân thuộc hơn, bất giác thở dài.
"Ngày xưa khi trang hoàng căn phòng, tôi đã không hiểu tại sao anh lại lựa chọn phong cách này, sau này mới biết là vì cô ấy thích."
Cô ấy trong lời của Dương Lạc, chính là vợ Giang Thành.
Trong căn phòng không có một bức ảnh chụp chung hai người, thậm chí nó sạch sẽ đến nỗi không còn một vết tích sinh hoạt nào còn sót lại.
"Thứ nhất, không được dẫn người khác về. Thứ hai, giữ gìn sạch sẽ." Giang Thành nghiêm túc nói.
"Anh họ, anh yên tâm, em ưa sạch sẽ he he he."
Sau khi Chu Bằng Tuệ cười ngốc nghếch nói xong, cậu ta tự chuyển hành lý vào trong một gian phòng ngủ nhỏ.
"Xem ra cậu ta cũng khá biết nguyên tắc." Dương Lạc nhìn thấy Chu Bằng Tuệ chỉ đơn giản là chọn một gian phòng phụ, anh ta khen ngợi giơ ngón tay cái.
"Anh họ, buổi tối anh không ở đây sao? Em ở một mình thấy sợ lắm." Hai tay Chu Bằng Tuệ nắm chặt đồ chơi trong tay.
Cái này có chút làm khó người ta rồi, buổi tối Giang Thành còn phải đến bệnh viện ở bên Phỉ Nhiễm, vậy nên chỉ đành lắc lắc đầu.
"Vậy bọn anh đi đây, tự em ở đây làm quen với môi trường đi nhé."
Giang Thành đặt chìa khóa xuống rồi chuẩn bị ra ngoài, Chu Bằng Tuệ lại hứng thú túm lấy tay áo Giang Thành.
"Anh họ! Anh có xe, anh đưa em đến một nơi đi."
Chu Bằng Tuệ nói rồi lấy ra một tờ giấy, bên trên ghi dòng chữ ngay ngắn, số 250 phố buôn bán Hoa Nam.
"Ồ, chữ đẹp thật đấy, em viết à! Đẹp hơn bao nhiêu lần so với cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của anh."
Dương Lạc khen ngợi, Chu Bằng Tuệ ngại ngùng gật đầu.
"Em nó tốt nghiệp đại học Thanh Hoa đấy, cậu so được với em ấy?" Giang Thành khinh khỉnh liếc nhìn Dương Lạc.
"Đi thôi, lên xe, anh đưa em đi."
Giang Thành cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy là Chu Bằng Tuệ đi tìm việc mà thôi.
Sau khi lên xe, Chu Bằng Tuệ nhìn trái ngó phải, hình như đang tìm cái gì đó, cuối cùng, khi đi qua một cửa hàng bán hoa, Chu Bằng Tuệ bảo dừng xe.
"Đợi em một chút!" Nói xong, Chu Bằng Tuệ chạy đi mua một bó hoa hồng.
"Trời ạ, hóa ra là đi gặp bạn gái, tôi hiên ngang oai hùng như này mà lại không bằng một đứa ngốc." Dương Lạc oán hận nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Lạc đổ chuông, là giáo sư gọi đến.
"Alo? Giáo sư, có việc gì