“Bởi thế mới nói tình cảm anh em của các anh cứng hơn sắt đá.
” Giang Thành dứt lời, đạt được ghi âm mình cần thì lập tức quay người muốn đi.
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện này là do một mình tôi làm, không liên quan đến hai người họ, muốn chém muốn giết thì tìm tôi này.
”
Thế nhưng Giang Thành chỉ mỉm cười, không thèm để ý đến Lão Hổ, đi thẳng đến phòng thẩm vấn của Đại Bưu.
“Anh biết sao tôi trở lại đây nhanh thế không?” Giang Thanh cười, đưa ghi âm trong tay ra.
Tiếng của Lão Hổ từ trong ghi âm truyền ra, Đại Bưu nghe được Lão Hổ nói một mình ôm hết mọi tội lỗi thì thầm mắng một tiếng chết tiệt.
“Bất ngờ thật đấy, anh em của anh cố gắng bảo vệ anh thế, giờ chúng tôi lại có thêm bằng chứng mới, ba người các anh ai cũng bảo người là do mình giết, vậy tôi nên chọn ai bây giờ?” Ánh mắt của Giang Thành tàn nhẫn nhìn Đại Bưu.
Nhưng trong mắt Đại Bưu lại lộ ra vẻ hoảng sợ: “Đoạn ghi âm này của mày là giả, sao tụi nó có thể nhận mình giết người được, tụi nó không biết chuyện này.
”
“Đại Bưu, chuyện đến nước này anh còn muốn gạt tôi à? Tôi nói cho anh biết,, nếu ba người các anh thẳng thắng thừa nhận thì còn có thể cứu vãn mọi chuyện.
” Giang Thành chậm rãi ngồi xuống, nhìn Đại Bưu, nói.
“Chỉ cần anh khai ra tung tích của Tiểu Sửu, người đứng sau lưng anh có phải Tiểu Sửu hay không, tại sao gã ta lại bắt các anh làm vậy.
Chỉ cần các anh chịu nói, ba người các anh còn có thể giữ lại cái mạng.
”
Đại Bưu nghe đến chữ Tiểu Sửu thì nở nụ cười càn rỡ: “Nếu vậy thì tao không có gì để nói nữa, tao không biết thằng Tiểu Sửu mày nói là ai, cứ để ba anh em bọn tao cùng nhau xuống suối vàng đi thôi.
”
Giang Thành thấy thế thì nhíu mày, Đại Bưu có vẻ không sợ uy hiếp của anh, mà ngược lại còn điếng không sợ súng.
“Bây giờ anh cũng chẳng cần trả lời ngay, tôi sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ kỹ.
”
Giang Thành dứt lời thì xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn, lập tức đụng phải Phạm Minh của vừa mới đến.
“Giang Thành, kết quả thẩm vấn bọn chúng thế nào rồi?” Phạm Minh hỏi một cách lo lắng.
Giang Thành nghe vậy thì gật đầu: “Đại Bưu và Lão Hổ đều thừa nhận người là do mình giết, nhưng Báo Tử vẫn không thừa nhận.
Phạm Minh nghe thế thì nhíu mày, nếu nói Đại Bưu và Lão Hổ đều đang cố ôm hết tội lỗi về mình, vậy thì tại sao Báo Tử là một thành viên trong số chúng lại không thừa nhận?
Phạm Minh nghĩ có thể biết chuyện này thông qua miệng Báo Tử, nếu nói Đại Bưu và Lão Hổ là những tên nói nghĩa khí, vậy Báo Tử không thừa nhận cũng có nghĩa gã là kẻ tham sống sợ chết.
Giang Thành nghe Phạm Minh phân tích như thế thì gật đầu tán thành, có lẽ chuyện này chỉ có thể giải quyết bằng cách này.
Giang Thành mang ghi âm của Đại Bưu và Lão Hổ đến phòng thẩm vấn Báo Tử, mà lúc này, Báo Tử ở trong phòng vẫn đang trong trạng thái kích động.
“Chúng tôi vừa tra hỏi Đại Bưu và Lão Hổ xong, bọn họ đều thừa nhận mình đã giết người.
” Giang Thành nói, sau đó lấy ghi âm ra, vì muốn cho Báo Tử hết hy vọng nên mở lên cho gã nghe.
Giang Thành nhìn thấy sắc mặt Báo Tử biến hóa trong nháy mắt thì chậm rãi mở miệng, nói: “Hai người bọn họ đều nghĩa khí thừa nhận người là do mình giết, anh có ý kiến gì với chuyện này không?”
Thế nhưng Báo Tử lại chỉ nhìn Giang Thành mà không nói lời nào, giống như trong lòng gã đang đấu tranh kịch liệt vậy.
“Báo Tử, bây giờ tôi rất tò mò một chuyện nên muốn hỏi anh, tất cả đồ trang trí, hoa văn của sòng bạc các anh đều có hình thằng hề đúng không?”
Báo Tử nghe vậy cũng không thèm để ý đến Giang Thành, chỉ gật đầu.
Giang Thành thấy thế vội hỏi thêm: “Vậy thì, các anh hẳn biết Tiểu Sửu nhỉ?”
“Mày đùa gì thế? Tiểu Sửu chẳng qua chỉ là một nhân vật không có thật, sao bọn tao quen nó được?” Báo Tử khinh thường đáp.
Giang Thành nghe vậy thì cau mày, Báo Tử nói vậy là do gã không biết đến sự tồn tại của Tiểu Sửu, hay gã đang cố che giấu điều gì đó?
Lúc này, Phạm Minh đứng sau lưng mới lên tiếng: “Hai người bọn họ ai cũng thừa nhận hành vi phạm tội của mình, dựa theo pháp luật nhất định sẽ bị tử hình, vậy còn anh, sao anh không nhận tội?”
“Bọn mày muốn tao nhận cái gì? Nhận đã giết người rồi chặt xác à?” Báo Tử dường như có hơi nóng này.
Lúc này, Phạm Minh mới chậm rãi nói: “Tôi biết chuyện này thật ra không có liên quan đến anh, đều do hai người họ làm đúng không?”
Báo Tử nghe vậy thì không lên tiếng, có lẽ do nghĩa khí giữa ba người nên gã không muốn nhiều lời.
“Chỉ cần anh kể lại toàn bộ quá trình phạm tội, tôi có lẽ sẽ giúp anh được hưởng khoan hồng.
” Ngay sau đó, Phạm Minh lại tiếp tục dụ dỗ.
Báo Tử suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu hai người họ đã thừa nhận thì tao cũng không giấu nữa, từ đầu đến cuối tao không nhúng tay vào chuyện này.
”
Báo Tử vừa dứt lời liền kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Thành và Phạm Minh nghe.
Hai tháng trước quả thật có một cô gái tên Lan Lan đến sòng bạc, tìm ba người Báo Tử mượn tiền trả lãi cao, nhưng số tiền cũng không nhiều, chỉ mượn có hai mươi vạn tệ.
Thời gian trả cả vốn lẫn lãi đã đến, nhưng cô gái tên Lan Lan kia lại không trả nổi.
Dựa theo quy định từ trước của cả ba, Lan Lan sẽ có một khoản thời gian ngắn để chuẩn bị tiền vốn và phần lãi trước khi lãi chồng lãi.
Nhưng lần này Đại Bưu lại sống chết không đồng ý làm vậy, gã còn nói nhất định phải cho Lan Lan một bài học.
Vậy nên bọn gã lén lút đến trước nhà Lan Lan, muốn đe dọa, ép cô mau chóng trả tiền.
Nhưng trong lúc