Tất cả mọi người trầm ngâm nhìn Giang Thành.
Tuy có lẽ giọng nói bây giờ của Giang Thành hơi khàn khàn, hơn nữa còn dùng quá sức, khiến bài hát không được êm tai, nhưng tất cả mọi người đều xúc động, thậm chí có ít người nước mắt lưng tròng.
Diệp Hồng vẫn nằm dài trên mặt bàn, nhìn chằm chằm Giang Thành đang chìm đắm hết mình vào bài hát.
Cảnh tượng phảng phất quay lại cái ngày cô mới tốt nghiệp học viện cảnh sát và khoảng thời gian làm thực tập sinh dưới trướng Giang Thành.
Mười năm này thoáng chốc hóa thành bọt biển, anh vẫn là chàng trai tuổi hai mươi tràn ngập ánh mặt trời. Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, cô có thể cảm thấy mình được yên tâm.
Lúc bọn họ cơm nước xong xuôi thì đã đến mười hai giờ.
Lướt qua đám người ồn ào náo nhiệt, Giang Thành cùng Diệp Hồng chậm rãi đi trên con đường dẫn tới nhà của Diệp Hồng.
Trên đường đi hai người đều không lên tiếng, Diệp Hồng cúi đầu như thường lệ, lẳng lặng đi ở đằng trước.
Mặc dù đây không phải là lần đầu chuyện này diễn ra, nhưng Diệp Hồng vẫn nói luôn mồm không ngừng nghỉ một giây nào, bởi vì cô không muốn tạo áp lực cho Giang Thành.
Nếu như là bình thường, Giang Thành sẽ luôn đóng vai trò làm người im lặng lắng nghe.
“Diệp Hồng, chúng ta làm việc cùng một chỗ với nhau bao nhiêu lâu rồi?” Giang Thành đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hơn mười năm năm tháng.” Diệp Hồng nhẹ giọng nói.
“Thời gian trôi nhanh quá…” Giang Thành không nhịn được nói một câu.
“Ừ, thời gian trôi nhanh thật.” Diệp Hồng nói theo.
“Chuyện này tôi chưa từng nói với em bao giờ và sau này cũng sẽ không nhắc tới, hy vọng em có thể nghe rõ ràng.” Giang Thành đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Hồng bất ngờ xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Thành.
“Mỗi người đến thế giới này đều có một mục đích để theo đuổi. Có người muốn giàu sang phú quý, có người muốn một bước lên mây, mà cũng có người thầm muốn cả đời bình an thanh tịnh.” Giang Thành bắt đầu chậm rãi nói.
“Con người tôi không phải là người có nhiều tham vọng để theo đuổi, hiện giờ được làm công việc mà mình thích tôi đã hài long rồi.”
Giang Thành dừng một chút rồi nói tiếp: “Mười năm trước, lúc cô ấy chết đi, tôi cảm thấy cơ thể mình đột nhiên mất đi một thứ gì đó, cuộc sống của tôi không có cách nào trọn vẹn như trước, không có cách nào có thể lấp đầy.”
Giang Thành hiếm khi uể oải nở nụ cười: “Hiện giờ tôi lại có thể ở cùng một chỗ với em. Thật sự, có nhiều lần tôi muốn bấm điện thoại gọi cho em, thẳng thắn nói với em, Diệp Hồng, chúng ta ở bên nhau đi!”
“Nhưng tôi không thể làm như vậy, em có biết tại sao không? Bởi vì đó không xuất phát từ tình yêu.”
“Đó bởi vì tôi sống một mình quá khó khăn, nếu dốc sức gượng ép lấy một mảnh ghép khác bù vào chỗ trống đó, thì đó là chuyện không công bằng với người ấy, cũng không phải tình yêu.”
Giang Thành dùng một hơi nói hết một câu dài, trên mặt Diệp Hồng vẫn không có biểu tình gì, cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm anh.
“Tiến lên phía trước đi, Diệp Hồng. Ở đây không có thứ em muốn tìm. Nơi này ao tù nước đọng, chỉ còn lại mảnh hoang tàn, là vùng cát lún muốn ăn tươi nuốt sống em, nhưng vẫn không có thứ em đang tìm.”
Giang Thành nói xong, đau lòng cúi đầu, dường như anh dùng hết can đảm để nói ra những lời này.
Diệp Hồng nhìn chằm chằm anh rất lâu, mới từ từ quay hướng khác rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Em biết rồi, anh về đi, không cần phải tiễn em nữa đâu.” Diệp Hồng rời đi không quảnh mặt nhìn lại.
Giang Thành vô tri vô giác đi về nhà, té nhào lên chiếc giường mềm mại, anh không biết những lời mình nói lúc trước có thích hợp hay không.
Đại khái dưới tác dụng của men rượu, anh mới nói ra những lời muộn màng sau mười năm.
Diệp Hồng là một cô gái rất tốt, trong vòng mười năm qua, anh đã nhiều lần hy vọng bản thân có thể thay đổi để yêu mến cô bé này, nhưng anh thực sự không thể làm được.
Giống như những lời anh vừa nói lúc nãy, khi vợ anh qua đời, một phần của anh cũng chết theo cô ấy.
Giang Thành lấy gối bịt kín mặt, hy vọng bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa.
Đáng nhẽ mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, hơn nữa tối nay anh còn uống rất nhiều rượu nên Giang Thành cứ nghĩ bản thân mình sẽ nhanh chóng thiếp đi.
Nhưng có lẽ đã nói chuyện luôn canh cánh trong lòng ra, cộng thêm bản án lúc trước, khiến lòng Giang Thành như có một tảng đá lớn đè nặng mà anh không thể nào bỏ xuống được.
Cứ như thế, không biết thời gian trôi qua bao lâu anh mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Giang Thành có một giấc mơ, mơ tới rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, kể cả người vợ của anh, lẫn đứa con gái mất tích, Diệp Hồng cùng Dương Minh Hạo và Dương Minh Vũ.
Mọi người đang dây dưa phức tạp cùng chung một chỗ. Vợ anh đi lên trước, nhưng mở miệng lại là giọng nói của Diệp Hồng. Dương Minh Hạo kéo mặt nạ trên mặt xuống, đằng sau tấm mặt nạ đó chính là Dương Minh Vũ.
Đợi đến lúc Giang Thành giật mình tỉnh dậy thì cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh nhìn đồng hồ chỉ tới bốn giờ sáng, ngoài trời vẫn tối om, nhưng anh không thể nào ngủ được, cũng không dám ngủ lại.
Giang Thành đốt một điếu thuốc ngồi ở đầu giường.
Trước kia vợ anh cực kì phản cảm với việc anh hút thuốc, cho nên sau khi kết hôn anh không hút qua một điếu thuốc nào, nhưng hiện giờ điếu thuốc lại là thứ mang tới niềm an ủi duy nhất cho anh.
Mỗi khi anh hút một điếu thuốc, anh liền nhớ tới lúc trước trộm hút, bị vợ anh phát hiện kéo tai anh dạy bảo.
Cũng chỉ có lúc này, trên mặt Giang Thành mới lộ ra nụ cười vui vẻ thật lòng.
Chưa tới năm giờ, cả thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ say, ngay cả những công nhân vệ sinh siêng năng nhất cũng chưa sẵn sàng đi làm.
Có thể nghe rõ mọi âm thanh nhỏ nhất trong không gian, chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc vang lên.
Giang Thành không nhịn được hồi tưởng lại bản án của Dương Minh Hạo.
Chẳng lẽ anh suy nghĩ quá nhiều sao? Thực sự không có vấn đề gì xảy ra?
Để tránh cho bản thân suy nghĩ lung tung, Giang Thành bắt đầu lật lại mọi chi tiết của bản án trong đầu mình.
Chứng