Tình huống hiện giờ khiến cả hai người như hai đứa học sinh tiểu học đang chờ giáo viên xử phạt.
Giang Thành cố nhịn cười, hiện giờ đánh thức cô khỏi thế giới của mình chẳng khác nào khiến hai người rơi vào tình trạng xấu hổ.
Nhưng hai người chưa đợi được Trương Minh Sơn đến, đã thấy Lục Hạo lo lắng vội vàng chạy tới.
“Chị Diệp, tôi tìm được chị rồi. A, đội trưởng Giang, anh cũng ở đây à.” Không biết Lục Hạo từ đâu chạy đến, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Hồng còn chưa hoàn hồn, quay đầu nhìn Lục Hạo hai giây rồi mới chậm rãi nói: “Hả?”
Lục Hạo nghi ngờ nhìn Giang Thành, Giang Thành cũng đành chịu lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lục Hạo cắn răng, như đã quyết tâm chuyện gì lớn lắm, anh gõ một cái lên đầu Diệp Hồng.
“Chị Diệp, tôi là Lục Hạo… Chuyện chị bảo tôi kiểm tra đã có kết quả rồi.”
Chỉ thấy ánh mắt Diệp Hồng lóe sáng, kế tiếp chính là khí thế nổi trận lôi đình thường ngày của Diệp Hồng.
“Thằng nhóc cậu không muốn sống nữa hả, dám động tay động chân lên đầu Thái Tuế.”
Hai phút sau, Lục Hạo lại đầy sức sống mở miệng nói như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chị Diệp, chị bảo em đi kiểm tra xí nghiệp của Dương Minh Vũ. Thực sự trừ việc đầu tư vào các công ty game và các dự án giải trí, anh ta còn có những nguồn thu nhập khác.”
Giang Thành không ngờ tới Diệp Hồng cũng nghi ngờ Dương Minh Vũ, hơn nữa đã bắt đầu điều tra.
Lục Hạo lại tiếp tục nói: “Mặc dù một số khoản đầu tư của Dương Minh Vũ cũng kiếm được lợi nhuận, nhưng công ty đầu tư game của anh ta luôn trong tình trạng tài chính thiếu hụt, tính toán qua nó ít nhất được bù đắp bởi hai khoản khác.”
“Gã ta có nhận chuyện làm ăn phi pháp gì không?” Diệp Hồng chen miệng nói.
“Có.” Lục Hạo gật đầu nói: “Tôi và Tiểu Lưu cả đêm hôm qua không ngủ, để tìm kiếm nguồn tài chính mà Dương Minh Vũ che dấu, thằng nhóc đó làm việc cực kì kín đáo, phương pháp phản gián làm rất tốt.”
“Nói trọng điểm đi.” Diệp Hồng không kiên nhẫn nói.
“À, chỉ là hai người bọn tôi tìm tới tìm lui, cuối cùng lại phát hiện điểm mấu chốt tại việc kinh doanh dược phẩm trước đây của Dương Minh Hạo. Hiện giờ có thể nói Dương Minh Vũ đã tiếp quản tất cả, thậm chí quy mô còn lớn hơn ông bố của anh ta."
Giang Thành không ngờ lại có sơ xuất lớn như vậy trong vụ án này. Nếu mọi chuyện như vậy, thì có khả năng chứng cứ bọn họ tìm được ở nhà kho có khả năng do Dương Minh Vũ để lại.
Ngay khi anh lược lại toàn bộ vụ án một lần nữa, Trương Minh Sơn cuối cùng cũng tới.
“Ôi! Hôm nay tôi lại có thể diện lớn thế cơ à, khiến cả nhóm tới đây chào đón vậy.” Trương Minh Sơn nói đùa.
Nhưng ông vừa mới nghiêng đầu đã nhìn thấy Giang Thành với vẻ mặt âm trầm.
“Được rồi, xem ra không phải đón chào tôi. Nào, vào phòng làm việc hết đi, xem có chuyện lớn gì xảy ra.”
Lục Hạo trình bày lại mọi việc mình tìm hiểu từ đâu cho Trương Minh Sơn, Trương Minh Sơn cực kì sửng sốt khi nghe xong.
“Tốt lắm, thật may mắn khi tôi chưa báo cáo vụ này lên cấp trên. Nếu không sai sót này cũng đủ khiến tôi bị xuống chức thành thực tập sinh đó. Được rồi, tôi sẽ liên hệ với bên tòa án nhân dân, cô cậu tranh thủ thời gian điều tra lại vụ án này cho tôi.”
Giang Thành lập tức giao nhiệm vụ cho tất cả cảnh sát trong cục, mọi tình tiết và bằng chứng của vụ án đã thu thập được đều cần phải xem xét lại một lần nữa.
Giang Thành không giải thích nhiều, cũng không có người hỏi, họ đều trong trạng thái tay chân cuống cuồng làm việc.
Bọn họ cũng biết vấn đề mới xuất hiện này trong án tử là chuyện đáng xấu hổ như thế nào.
Trên thực tế, chừng nào việc mở phiên tòa xét xử tòa án chưa diễn ra, họ vẫn có đủ thời gian để thẩm tra xử lý vụ án này.
Sở dĩ Giang Thành gấp gáp như thế vì muốn tìm hệ thống chứng cứ sơ bộ, trước tiên phải nắm chặt thóp của Dương Minh Vũ. Thường chậm thì có chuyện.
Nhưng không ngờ để hoàn thành công việc đơn giản như vậy cũng đã đến gần sáu giờ, trời bắt đầu nhá nhem.
“Đi, bắt người.” Giang Thành nói một xong rồi bước nhanh ra khỏi đồn cảnh sát.
Diệp Hồng, Lục Hạo cùng hai đội viên khác cũng lập tức đi theo đằng sau. Đây là phân phối tiêu chuẩn của cục cảnh sát mỗi khi họ ra ngoài làm việc, cho nên Giang Thành không cần dặn dò gì.
Năm người chia thành hai đường, lần lượt tới nhà cùng công ty Dương Minh Vũ. Nhưng cả hai nơi đều không thấy bóng dáng Dương Minh Vũ đâu.
“Thằng nhãi kia còn đi đâu giờ này?” Lục Hạo nhịn không được buông lời khi hai đội tập hợp dưới nhà Dương Minh Vũ.
“Liệu gã ta có tới quán bar lúc trước hay không? Đối với kẻ đầu đường xó chợ như gã thì đi tới đó cũng là chuyện bình thường.” Diệp Hồng lập tức nói.
Giang Thành lắc đầu: “Không, vừa rồi Dương Lạc có tới đó tìm nhưng không thấy. Hơn nữa ban nãy tôi có hỏi thư ký của cậu ta ở công ty. Thằng nhóc đó không đến công ty hơn một ngày rồi, cũng không thông báo nghỉ trước đó.”
“Chẳng lẽ gã biết chúng ta sớm muộn cũng tới nên chạy mất rồi. Nếu thế thì kinh thật, gã hành động đồng thời cùng một lúc với chúng ta đó.” Lục Hạo đột nhiên kêu lên.
“Không có khả năng đó đâu, Dương Minh Vũ vừa nhìn đã biết anh ta giống như bị rối loạn nhân cách ái kỷ. Cho dù bị điều tra, bước đầu tiên anh ta làm là quay lại xử lý với chúng ta càng sớm càng tốt. Chạy trốn không phải là phong cách của anh ta.” Giang Thành lắc đầu.
“Nếu không có chuyện gì xảy ra, vụ án này sẽ càng ngày càng lớn.”
Lúc này Giang Thành mới nhớ tới những lời mà cái tên A Lãng kia nói với anh trong quán cơm.
Hiện giờ anh chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, đừng để vụ án này liên