Thằng hề vẫn luôn nhanh hơn anh một bước, bất luận rốt cuộc thằng hề có khống chế được người phụ nữ của Giang Thành hay không. Giang Thành luôn tin một chuyện đó chính là anh cách tên ác ma này càng ngày càng gần rồi.
Anh tin chắc là như thế.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh nghỉ ngơi trước đi đã. Bác sĩ vẫn còn chưa cho anh xuất viện đâu, anh mà như thế nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó."
Diệp Hồng đau lòng nhìn người đàn ông trước mắt này.
Bất luận là có tồn tại cảm giác đặc biệt hay không thì Diệp Hồng đều hiểu rõ một chuyện, đó chính là sức khỏe bây giờ của người đàn ông này cực kỳ quan trọng.
Hơn nữa nếu như không phải đối với sự oán hận thuần túy của thằng hề thì có khả năng anh đã không kiên trì được đến ngày hôm nay rồi, chắc chắn là anh đang mài mòn sinh mệnh của mình.
"Cô yên tâm đi, tôi biết tình trạng sức khỏe của mình như thế nào."
Giang Thành thu dọn đồ đạc xong thì chuẩn bị ngồi dậy..
Diệp Hồng ấn anh xuống giường: "Anh nghe tôi nói chuyện này, tôi đi điều tra sơ bộ cái gì cái gì đó của chuyện này, tôi điều tra rõ ràng thay cho anh được không? Anh nghỉ ngơi nhiều thêm một chút đi!"
Giang Thành bất đắc dĩ gật gật đầu nói: "Được rồi, cô đi tìm Dương Minh Hạo trước, hỏi ông ta rõ ràng ai là nội gián trong đơn vị nội bộ của chúng ta. Nếu không ông ta không thể lần nào cũng biết rõ tin tức này, tôi đã hỏi luật sư của ông ta rồi, luật sư của ông ta không biết chuyện này."
Diệp Hồng đau lòng nhìn người đàn ông trước mắt, anh không hề biết rằng người đàn ông anh đặt niềm vọng vào là Dương Minh Hạo đã rời khỏi thế giới này vĩnh viễn rồi.
"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Giang Thành nhìn Diệp Hồng, anh nhạy bén phát giác ra biểu cảm của người đồng nghiệp lâu năm của mình không ổn lắm.
Diệp Hồng lắc đầu bất lực, chỉ có thể nói chuyện này cho anh.
Sau khi Dương Minh Hạo bị xét xử ở tòa án xong.
Nửa đêm đã bị người ta lái xe tông chết rồi.
"Cô nói cái gì?"
Giang Thành nhìn Diệp Hồng, giống như phải tiếp nhận một tin xấu mà từ trước đến nay chưa từng có.
"Tôi biết ông ta rất quan trọng với anh, nhưng Giang Thành à, Dương Minh Hạo thực sự đã chết rồi. Hơn nữa còn chết một cách rất bình thường, là một vụ tai nạn xe, mấy người anh em cảnh sát giao thông lúc đó cũng bắt được tên tài xế say rượu rồi, hơn nữa tên đó cũng đã nhận tội rồi."
Diệp Hồng muốn để Giang Thành tiếp nhận tin buồn lần này.
Cố gắng nói một chút tin tích cực cho anh, nhưng Giang Thành sao có có thể chịu nổi việc miếng gà cho đến miệng rồi còn rơi mất cơ chứ.
"Không thể có chuyện hai bố con họ xảy ra loại chuyện như thế trong khoảng thời gian ngắn như vậy được, tuyệt đối không thể, chắc chắn có vấn đề."
Ngoài dự kiến của Diệp Hồng là cô ta vốn cho rằng anh sẽ không chịu nổi áp lực như thế này cho nên cô ta vẫn luôn không dám nói chuyện này cho anh, nhưng Giang Thành lại ngược lại không tuyệt vọng như cô ta nghĩ.
"Thằng hề càng làm ra nhiều chuyện, thì khả năng chúng ta tìm được gã càng lớn."
"Cô nghe tôi nói, nhất định phải nghĩ cách liên lạc được với mấy anh em cảnh sát giao thông ngày hôm đó, thuyết phục bọn họ để chúng ta tiếp vụ án này."
Giang Thành có chút kích động, nói không rõ ràng, nhìn Diệp Hồng.
Diệp Hồng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt này, chịu nhiều đả kích như thế, vậy mà anh lại có thể phấn chấn lại tinh thần nhạn như vậy, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
"Này, cô là người nhà của bệnh nhân sao? Hay là bạn gái anh ta, lúc này không được quấn lấy anh ta, nói chuyện với anh ta, đã nói rồi bệnh nhân cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi."
Lúc bác sĩ điều trị chính đi tuần tra thì phát hiện phòng bệnh của Giang Thành có chút lạ.
Phòng bệnh vốn nên yên tĩnh thì bây giờ lại rất ồn ào.
Tình huống như vậy là không được phép xuất hiện, theo lời dặn của bác sĩ, Giang Thành nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng bây giờ là tình huống gì đây.
"Bác sĩ, anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải bạn gái anh ta."
Diệp Hồng lập tức giải thích với bác sĩ một tiếng, bác sĩ không nhìn cô ta, ngược lại lại nhìn Giang Thành: "Tinh thần của anh bình phục hơn chưa?"
Anh ta khó hiểu nhìn Giang Thành, dựa theo lời đồng nghiệp của người bệnh này thì người đàn ông trước mắt anh ta ít nhất có bốn năm ngày chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi. Sau khi chịu đả kích thì đáng lẽ phải hôn mê đến lúc bình phục, cho dù có tỉnh thì cũng phải rất yếu ớt mới đúng chứ.
Nhưng con người trước mắt này trong mắt toàn là tia sáng.
Người hận bây giờ không thể xông ra ngoài bệnh viện là tình huống gì đây?
Giang Thành nhìn bác sĩ nói: "Anh không tin thì có thể kiểm tra, tôi thật sự là không sao hết."
Giang Thành muốn ngọ nguậy ngồi dậy.
Nhưng bác sĩ vẫn bán tín bán nghi nhìn anh, thế nào thì anh ta cũng dám tin. Vậy mà cái con người này đã khỏe lại như lúc đầu rồi, có thể coi như kỳ tích của y học rồi.
"Không được. Có phải anh đã uống đồ uống có chất kích thích rồi đúng không? Anh cố sốc tinh thần như thế thì cũng không có tác dụng đâu, không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Không được để anh ta uống các loại đồ uống như trà hoặc cà phê rồi mà."
Bác sĩ vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Giang Thanh đã ngọ nguậy ngồi dậy rồi.
"Cảm ơn bác sĩ, tôi đã khỏe rồi, tôi vẫn còn có chuyện rất quan trọng phải làm. Con gái tôi vẫn đang chờ tôi đến cứu, còn có hung thủ giết người đợi tôi trừng trị nữa, tôi không thể nghỉ ngơi được."
"Anh cứ nằm xuống nghỉ ngơi trước đã, người nhà bệnh nhân ra ngoài với tôi một chút."
"Tôi không cần biết cô đã nói với anh ta cái gì, cũng không cần biết anh ta có bao nhiêu chuyện gấp cần phải làm. Nói chung là bây giờ anh ta không thể xuất viện được. Hơn nữa, cô nên khuyên anh ta nghỉ ngơi nhiều vào."
"Âyô, đây không phải là Trần Phong hay sao?"
Đột nhiên, trên hành lang bệnh viện vang lên tiếng của Dương Lạc, Dương Lạc bận xong chuyện của mình thì cũng đến thăm Giang Thành.
Bác sĩ điều trị chính chỉ người trong phòng bệnh hỏi Dương Lạc: "Sao thế? Đây là đồng nghiệp của anh à?"
Dương Lạc gật gật đầu nhìn Diệp Hồng nói: "Người này là đồng nghiệp trước đây của tôi. Sao thế? Đồng nghiệp của