"Thua ở trong tay của anh? Chồng tôi năm năm trước đã vào rồi, vậy là tôi là một tên buôn bán cuối cùng ở đây, anh quay về đi, người anh nói tôi không quen biết. Gần đây cũng không có người làm loại nghề này nữa."
Chị hai Vương giống như lại nhớ về quá khứ, cũng không nói nhiều thêm cái gì nữa.
Giang Thành đứng lên, gật gật đầu nói với chị hai Vương: "Thật ngại quá, khiến bà thêm phiền phức rồi, bán cho tôi một con chim đi. Coi như là bồi thường cho lần ghé thăm này đi."
Trong lòng Giang Thành cũng không khỏi ngượng ngùng, xác thực, mấy năm gần đây mấy chuyện đánh đánh giết giết đã bớt đi rất nhiều rồi.
Nhiều lắm cũng chỉ có chuyện an ninh trật tự mấy tên trộm tên cướp mà thôi, đã nhiều ngày thế, những người thật sự giống thằng hề ác ý khiêu khích bọn họ như thế càng ngày càng ít rồi.
Anh cũng là hết cách rồi mới chỉ có thể đưa ra hạ sách này, không ngờ lại vạch vết thương của người ta ra.
"Thôi bỏ đi, hôm khác anh mời tôi đi ăn một bữa cơm hay uống rượu là được, tôi bán chim cho anh, vậy không phải là hại chim nhà nó sao. Sĩ quan Giang bận bịu như thế mua về không phải là toi một sinh mạng sao."
"Được, hôm khác nhất định sẽ mời bà ăn cơm."
Giang Thành cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy liền rời đi.
Anh thở dài một hơi, xem ra manh mối lại đứt đoạn một lần nữa rồi. Tất cả đều trở về cái người tên là Lưu Dũng kia, giờ chỉ có thể xem bên Dương Lạc có thể điều tra ra cái gì không thôi.
Nếu bên Dương Lạc vẫn không thể có kết quả gì thì vụ án này sợ có thể nói là có nguy cơ hủy rồi.
Bây giờ anh phải chạy đua với thời gian, anh biết con gái mình có khả năng lành ít dữ nhiều, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tuy là nghĩ như thế nhưng anh không thể nào bình tĩnh nổi.
Anh ngồi gục trên vô lăng, anh không biết mình nên đi đâu, suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không có kết quả.
Suy ngẫm ý nghĩa của việc mình làm, suy ngẫm về nỗi khổ của mình, anh không hiểu cái gọi là thiện có thiện báo, ác có ác báo vì sao anh phải trải qua nhiều gian khổ như thế?
Nghĩ nghĩ anh chầm chậm nhắm mắt lại, anh cảm nhận được bất lực.
Đột nhiên, tiếng còi xe của cảnh sát truyền vào tai của anh, là các đồng chí phòng cháy chữa cháy!
Nhìn những bóng dáng trẻ trung kia, làm việc nghĩa không chùn bước chạy về phía biển lửa. Anh lại hạ quyết tâm thêm một lần nữa, cho dù chuyện này đã được quyết định rồi, vậy thì anh cũng dựa vào hai tay của mình bảo vệ chính nghĩa, tới khi làm được đáp án chính xác nhất.
Khởi động xe, giẫm lên chân ga. Giang Thành lại lái về phía cục cảnh sát, anh phải điều tra hồ sơ của Lưu Dũng tiếp, Lưu Dũng không thể sạch sẽ không có một cái gì như thế được.
Mà ở một bên khác nơi mà anh đi qua, một phòng làm việc ở nóc tòa cao ốc không biết tại sao lại bốc hỏa.
Tòa cao ốc này là một tòa nhà bỏ hoang, theo lẽ thường mà nói sẽ không có người ở đây, nhưng không biết vì sao đột nhiên bốc cháy.
Mà Giang Thành nếu như lúc này quay đầu lại nhìn thì anh nhất định sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc lại lạ lẫm mà anh từng nhìn thấy lúc sáng sớm trước kia, lại gặp thoáng qua gã một lần nữa.
"Bảo sao mỗi lần đi uống rượu với cậu cậu đều không say, thì ra cái lão già nhà cậu có kỹ năng đặc biệt. Thể chất cơ thể của cậu được đấy."
Trợ lý của Dương Lạc trong phòng thí nghiệm, một bên trêu chọc anh ta, một bên bận rộn tiến hành kiểm tra đo lường sinh vật.
"Thằng nhóc nhà cậu có biết nói chuyện không thế? Không biết kính già yêu trẻ tí nào cả? Thân thể là bố mẹ cho, cậu ngưỡng mộ thì cậu bảo bố mẹ cậu cũng cho cậu một thân thể như thế đi."
Bình thường mọi người cũng không biết Dương Lạc luôn có thể uống ngàn ly không say, hơn nữa bất kể uống bao nhiêu, ngày hôm sau tỉnh dậy giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Thì ra là dung môi trong cơ thể anh ta không giống với người khác. Lúc trước chẳng có ai coi chuyện này ra gì, gặp được vụ án của Lưu Dũng thì mọi người mới biết được sự kỳ diệu ở trong đó.
"Mấy người như các anh có phải đều có đặc thù như vậy? Nếu không thì anh làm sao biết người này nhất định có vấn đề?"
"Làm gì có đặc thù, chỉ là chuyện này quá trùng hợp mà thôi, cái nữa là tôi cũng không hy vọng nhìn thấy thằng nhóc Giang Thành kia ngã một cái gục luôn tại chỗ, mấy năm này đã vất vả quá rồi."
Chỉ có lúc không có người, Dương Lạc mới cảm thán nói như thế, thực ra nỗi khổ của người anh em này của anh ta, anh ta sao có thể không biết chứ.
"Thế nào rồi? Có kết quả chưa?" Người đẩy cửa phòng thí nghiệm đi vào là Giang Thành.
"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Sao có thể nhanh như vậy mà đã ra kết quả chứ. Loại dung môi này không bình thường, thiết bị thí nghiệm của chúng ta cũng vừa mới đến, vừa nãy mới bắt đầu, phỏng chừng phải đến chiều mới có được kết quả."
Giang Thành nhìn Dương Lạc và người trợ lý đang bận rộn của anh ta gật gật đầu rồi nói tiếp: "Cái này có tỉ lệ đảm bảo chuẩn xác không?"
"Cậu đấy, muốn làm gì thì đi làm đi. Cái cậu không hiểu thì để chúng tôi xử lý."
Dương Lạc cũng không giải thích nhiều thêm nữa, tiếp tục vùi đầu chuẩn bị để tiến hành xét nghiệm.
Giang Thành gật gật đầu, quả thật anh có chút nóng vội, anh cũng rời khỏi phòng thí nghiệm ngay, Lưu Tĩnh đi ở đằng sau anh.
"Đội trưởng Giang, sao anh biết tên tài xế này chắc chắn có vấn đề, tôi thấy anh rất chắc chắn, có phải là có phương pháp phán đoán đặc biệt gì không?"
Lưu Tĩnh cảm thấy loại trực giác này không phải ai cũng có nhưng trên người Giang Thành lại sẵn có mê người như thế, giống như luôn có thể tìm được phần tử tội phạm rất nhanh. Hơn nữa đẩy từ trong ra hoàn toàn là không thể kết luận.
"Cô phải biết, trên thế giới của chúng ta nhìn thì có vẻ có rất nhiều chuyện đều là trùng hợp nhưng nếu như quá trùng hợp thì nhất định là có người sắp xếp, bất luận là chuyện không thể."
Lưu Tĩnh vốn cho rằng Giang Thành sẽ