Diệp Hồng nói như vậy, ngược lại vợ của Lưu Dũng thấy hơi xấu hổ. Cô ấy nhìn Giang Thành không biết phải thể hiện tình cảm từ bên trong nội tâm của mình ra như thế nào.
Theo anh thấy thì vị Đội trưởng Khương này vì muốn nói với cô ấy một số tình hình thực tế đã vi phạm quy định của tổ chức rồi.
Nhìn người phụ nữ từng trải ở trước mặt, biết được số phận mà cô ấy sắp phải đối mặt, Giang Thành có chút không đành lòng nhưng còn có cách nào khác nữa chứ?
Dù sao vụ án mà anh sắp phải đối mặt tới đây so với tình hình mới xuất hiện ở hiện tại còn phức tạp hơn nữa.
“Có thể mạo muội hỏi thu nhập của hai người là bao nhiêu không? Hoặc có thể nói chồng của cô gần đây có tích góp một khoản thu nhập khác vô cùng lớn ở chỗ cô không.”
Vợ của Lưu Dũng lắc đầu, lập tức trả lời: “Ầy, anh cũng nhìn thấy nhà chúng tôi rách nát lụp xụp như thế này, mỗi ngày anh ấy đều ở bên ngoài lái xe từ sáng sớm đến tối muộn cũng chỉ đủ cho ba chúng tôi chi tiêu, con của chúng tôi đang học cấp hai, không biết tương lai còn có biết bao nhiêu chi phí nữa.”
“Mà sức khỏe của tôi cũng không tốt. Tôi mắc bệnh gan, cho nên không có cách nào ra ngoài làm việc, vì vậy cả nhà đều dựa vào một mình anh ấy, thu nhập một tháng của anh ấy có thể chỉ tầm khoảng năm sáu ngàn tệ thôi.”
Giang Thành gật đầu, lời khai hoàn toàn trùng khớp với chứng cứ mà anh xem được ở ngân hàng trước đó. Nếu nói như vậy, thu nhập hằng tháng của Lưu Dũng đúng là không cao.
Nhưng mà cho dù như vậy anh cũng biết rất rõ, người phụ nữ kiên cường nhiều như thế nào để bảo vệ tương lai cho đứa con của mình, bảo vệ tài sản của gia đình này.
“Được, vậy chuyện tiếp theo tôi sắp nói ra đây cô phải giữ bình tĩnh không được kích động. Chuyện là như thế này, đơn vị của Lưu Dũng bị nghi ngờ có dính líu đến rửa tiền phạm pháp, chúng tôi nghi ngờ Lưu Dũng cũng có liên quan ở trong đó. Gần đây anh ấy có mang một số lượng lớn tiền mặt về nhà không, nếu như cô có thể nói ra sẽ có tác dụng làm xoa dịu tình hình hiện giờ của Lưu Dũng.”
Giang Thành tiếp tục nhìn vợ của Lưu Dũng, hy vọng cô ấy có thể đưa cho anh một đáp án đáng tin tưởng và có thể nghe theo, có điều thật đáng tiếc anh không có nhận được gì cả.
“Không phải tôi không nói, là tôi thật sự không biết phải nói cái gì. Nếu như anh không tin thì các anh có thể lật lại hoặc có thể đi kiểm tra lịch sử giao dịch trong thẻ ngân hàng của tôi, chúng tôi thật sự rất khó khăn. Anh ấy, rốt cuộc anh ấy làm sao? Nhà chúng tôi không thể không có anh ấy được!”
“Cảnh sát anh cứ nói thật đi, có phải anh ấy đã phạm phải chuyện gì không? Các anh nhất định phải khoan hồng chừa cho anh ấy một con đường sống.”
Từ trong lời nói ngày càng nhiều của Giang Thành, cô ấy nghe ra được manh mối gì đó. Cô ấy biết chồng của cô ấy không có nói không sao đâu giống như trước kia, hơn nữa rất có khả năng là phạm phải một chuyện rất lớn.
Nếu không phải vậy, giọng điệu của các vị cảnh sát ở đây cũng không nghiêm túc như vậy. Giang Thành nhìn Diệp Hồng đang đứng ở bên cạnh, Diệp Hồng gật đầu, đứng lên nói: “Những gì anh ấy nói cơ bản đều là sự thật, cho nên có khả năng anh ấy thật sự không có cầm số tiền đó về.”
“Tiền, tiền gì?” Vợ của Lưu Dũng đứng dậy nhìn Diệp Hồng và Giang Thành.
Giang Thành chỉ có thể thở dài mà nói: “Tối hôm qua chồng của cô say rượu lái xe đã đâm chết một người rất quan trọng, chúng tôi nghi ngờ có người mua chuộc để giết người.”
“Anh ấy? Anh ấy giết người rồi? Không thể nào, anh ấy không thể nào giết người, có phải có nhầm lẫn gì không? Chắc chắn có nhầm lẫn gì rồi, anh ấy sao lại có thể giết người chứ? Anh ấy không dám giết người đâu!”
Có như thế nào thì người phụ nữ trung niên bị cuộc sống dày vò bốn năm chục năm này cũng không tin chuyện này sẽ xảy ra với bản thân mình.
Ở trong ấn tượng của cô ấy, chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra trong phim truyền hình.
Nhưng mà không làm sao được, cảnh sát đứng trước mặt cô ấy không thể nào nói dối.
Nhìn vào đôi mắt kiên nghị của bọn họ, cô ấy biết cuộc sống của bọn họ giống như tuyết phủ thêm sương mù.
Giang Thành cũng có chút không đành lòng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác.
“Rất xin lỗi, chúng tôi cũng không mong muốn kết quả như vậy, nhưng mà dường như tình hình thực tế chính là như vậy. Chúng tôi sẽ nhanh chóng báo kết quả cho cô, nếu như cô có thể tìm được số tiền đó, tôi nghĩ đó sẽ là kết quả tốt nhất đối với chồng của cô.”
Giang Thành đứng dậy, anh biết ở trong căn phòng này anh không còn có thể lấy thêm được thông tin hữu ích nào nữa, anh có thể hiểu được sự tuyệt vọng của người phụ nữ trước mắt anh.
Anh đã gặp ở rất nhiều vụ án rồi.
Cái cảm giác như trời sụp xuống này anh cũng đã từng trải nghiệm qua, một giây trước cả gia đình còn nói cười vui vẻ, một giây sau tất cả đều tan tành rồi, tất cả đều như chưa hề tồn tại.
Loại đau khổ này đến người làm công việc tiền tuyến cứng rắn như anh cũng không chống đỡ nổi, huống hồ gì là một người phụ nữ sớm đã bị cuộc sống mài mòn tới không còn góc cạnh.
Quả đúng như dự đoán, vợ của Lưu Dũng ngồi run rẩy trên mặt đất, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Tại sao chứ? Anh tại sao phải như vậy? Sao anh lại không biết tốt xấu vậy hả, thêm vài năm nữa đợi con chúng ta học xong không phải là được rồi sao? Tại sao vậy?”
Lúc này tới lượt Lưu Tĩnh đi lên.
Cô ấy cũng rất đồng tình với người bị hại ở trước mắt. Cuộc sống không hề đem lại cho cô ấy bất cứ hy vọng gì, ngược lại vào lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, càng khiến cô ấy trở nên tuyệt vọng hơn.
Nhưng cô ấy không có cách nào oán trách Giang Thành máu lạnh, bởi vì cô ấy biết Giang Thành còn gánh vác nhiều thứ hơn, cho nên điều duy nhất anh có thể làm cũng chỉ là đi lên an ủi một chút.
Mà đồng thời lúc này, Giang Thành cùng với Diệp Hồng cùng đi ra ngoài.
Diệp Hồng nhìn Giang Thành nói: “Tình báo mà tôi nhận được gần giống với cái mà anh biết, trước khi anh đến tôi cũng đã điều