Viện trưởng bất lực gật đầu nói: "Thật ra nếu nói là kỳ lạ thì chúng tôi cũng có thể cảm thấy được sự khác thường ở anh ta. Tỷ lệ người chết mà anh ta đảm nhận quá nhiều. Bệnh nhân nào cũng tử vong trong vòng 2 đến 3 tháng, mặc dù nhận được nhiều lời khen ngợi. Phản hồi của người bệnh cũng rất tốt, nhưng chúng tôi đều nhận thấy những bệnh nhân được anh ta chăm sóc đều không qua khỏi trong vòng hai đến ba tháng, nhưng tất cả bọn họ đều cam tâm tình nguyện."
Viện trưởng nhìn về phía Giang Thành nói. Mà lúc này, anh càng có thể thêm chắc chắn rằng Mạn Đà La rất có thể là thuốc hỗ trợ về tinh thần giúp Diệp Phàm thực hiện cả quá trình thôi miên nữa. Nghĩ theo hướng này, tất cả mọi chuyện đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Mà các triệu chứng của Phỉ Nhiễm cũng hoàn toàn hợp lý.
Phương pháp này rất có thể không phải do Diệp Phàm phát minh ra, mà là Thằng hề dạy cho anh ta. Anh ta ở chỗ này thu thập những xác chết thay cho Thằng hề, xác định người nào có thể được sử dụng. Đồng thời, bất cứ ai muốn gửi gắm hy vọng cuối cùng vào tay Diệp Phàm, đều sẽ bị anh ta dùng lời nói dối của mình rồi giết hại một cách tàn nhẫn để rời khỏi thế gian này.
Những người này thậm chí đã bị vắt kiệt số tiền cuối cùng của họ, sử dụng số tiền này để tài trợ cho Thằng hề rồi từ đó càng làm hại nhiều người hơn. Anh không dám tưởng tượng được những người thân trong gia đình bệnh nhân khi biết được sẽ nghĩ như thế nào.
"Anh cũng bất bình thường khi cảm nhận được sự kỳ lạ của anh ta nhỉ? Không phải cũng bởi vì lợi nhuận anh ta mang lại mà nhắm mắt cho qua đấy chứ?" Giang Thành liếc viện trưởng một cái, bình tĩnh nói.
Trước mặt Giang Thành, viện trưởng đành bất lực nói: "Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, thật sự không ngờ đến trường hợp này lại có thể xảy ra."
Nhìn câu trả lời biện minh trông có vẻ vô cùng cứng nhắc trong tình huống này, thật sự không thể xem nó là một lời giải thích được.
"Vậy thì chuyện này, tôi có được xem là...?"
“Tôi không biết, anh muốn rời khỏi đây nhanh như vậy làm gì?” Giang Thành biết Viện trưởng muốn hỏi cái gì, ông ta muốn biết chuyện của Diệp Phàm có ảnh hưởng gì đến mình hay không.
Nhưng bây giờ Giang Thành không có thời gian để lo cho chuyện này, phải đợi người bên Đội điều tra đến kiểm tra xem rốt cuộc có thứ gì bên trong hộc tủ mà Diệp Phàm liều mạng để che dấu kia. Giang Thành có linh cảm tại nơi này nói không chừng sẽ giúp tìm được biện pháp chữa trị cho Phỉ Nhiễm.
Rất nhanh sau đó, Dương Lạc mang Đội điều tra chất cấm tới, sau đó những người từ Đội pháp chứng cũng theo sau, đến tại phòng làm việc của Diệp Phàm phong tỏa. Các nhân viên ở đây sau khi nhìn thấy mới biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Mà tại nhà xe dưới tầng hầm, Diệp Phàm đã bị cảnh sát vũ trang áp giải về đồn cảnh sát. Có lẽ không ai có thể nghĩ đến bác sĩ hiền lành, học thức trước mặt mọi người lại thực sự là một tên giết người, đặc biệt là giết những người hấp hối sắp chết như vậy.
“Thành thật mà nói, tôi khuyên anh nên sớm đầu thú một chút đi, điều này cũng có thể xem như một biểu hiện của việc lập được công lớn rồi đấy!”. Diệp Phàm bắt đầu bước vào phòng thẩm vấn.
Trương Minh Sơn rất coi trọng vụ án này, những nạn nhân dưới bàn tay của Diệp Phàm không bao giờ có thể sống lại được nữa. Vì vậy nếu không làm gì cả, để cho những hành động của Diệp Phàm tiếp tục xảy ra là điều không thể nào tha thứ được.
"Các ông bắt nhầm người rồi, tôi không làm cái gì cả."
"Những thiết bị này là anh vay tiền để mua đúng không, anh cùng Dương Minh Vũ có quan hệ gì với nhau?" Trương Minh Sơn ném chứng cứ đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn hồ sơ vay tiền của mình ở ngân hàng, anh ta sợ đến mức không nói nên lời.
"Thế nào, nói gì đi chứ, anh là một bác sĩ lớn, hợp đồng vay nợ này là của anh đúng không? Không phải bị người khác ép đấy chứ" Trương Minh Sơn cũng không muốn nói nhiều với anh ta, đi thẳng vào vấn đề, ngay cả chứng cứ cũng đưa ra.
Diệp Phàm có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cảnh sát có thể điều tra ra được cái này.
"Vâng, thiết bị này đúng là tôi vay nợ để mua thì thế nào? Tôi và Dương Minh Vũ chỉ có có mối quan hệ hợp tác với nhau. Anh ta chịu trách nhiệm sản xuất, còn phụ trách nguồn vốn và nghiên cứu phát triển."
Diệp Phàm bị dồn đến bước này nên chỉ có thể nói sự thật.
"Nghiên cứu phát triển? Sản xuất Mạn Đà La đúng không?"
Diệp Phàm tiếp tục hùng hồn nói: "Mạn Đà La chỉ là một loại thuốc gây mê thời cổ đại, tôi dùng một chút thì có gì đâu chứ. Cái này gọi là sự kết hợp giữa y học phương Tây và y học Trung Quốc, như thế mới có thể điều chế được, các ông có hiểu không! Đây không phải là một loại thuốc cấm gì cả!"
Có thể nhìn ra được Diệp Phàm đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, có lẽ đây là lý do cơ bản nhất khiến bọn chúng chọn Mạn Đà La bởi vì tính hợp pháp của nó.
"Vậy thì anh cần một liều lượng lớn như vậy để làm gì?"
“Tôi không biết, tôi chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển, phần còn lại anh có thể hỏi Dương Minh Vũ!” Diệp Phàm sốt ruột nói.
Trương Minh Sơn nén giận nói: "Hỏi anh ta? Một người đã chết thì làm gì có chứng cứ, chúng tôi nên hỏi một người đã chết như thế nào hả?"
Đối mặt với sự kiêu căng ngạo mạn của Diệp Phàm, ông có thể thấy anh ta sẽ không chịu hợp tác một cách thành thực.
Tuy nhiên, vào thời điểm khi Trương Minh Sơn nói Dương Minh Vũ đã chết, Diệp Phàm rõ ràng tỏ ra rất giật mình. Có vẻ như anh ta không hề biết về chuyện này, đồng nghĩa với việc anh ta không phải là nhân vật quan trọng trong tổ chức Thằng hề. Dương Minh Vũ đã biết danh tính của Thằng hề, còn Diệp Phàm này thậm chí lại còn không biết về cái chết của Dương Minh Vũ. Dựa vào tình huống đang xảy ra, có thể đoán được trong tổ chức này có sự phân chia cao thấp. Tuy nhiên cứ như vậy, Trương Minh Sơn lập tức thay đổi phương hướng đột phá, có lẽ biện pháp tốt nhất chính là sử dụng sự thiếu hiểu biết của Diệp Phàm để thực hiện một cuộc trò chuyện lấy tin tức.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này Diệp Phàm lại tự đào bẫy rơi vào, anh ta tỏ ra vô cùng hốt hoảng nhìn về phía Trương Minh Sơn nói: "Không phải anh cho rằng tôi đã giết Dương Minh Vũ nên mới bắt tôi lại đấy chứ, tôi biết trông tôi rất thân với Dương Minh Vũ, nhưng chúng tôi chỉ là mối quan hệ hợp tác trong công việc thôi. Tôi không biết bất cứ điều