“Không sao đâu, tôi đã từng thấy qua nhiều người luôn chối bay chối biến, lý lẽ hào hùng như anh. Nhưng cuối cùng lúc nhận tội ấy à, dáng vẻ của bọn họ lúc nào trông vô cùng buồn cười!” Giang Thành vừa nói vừa bước vào trong phòng.
"Anh đi ra ngay cho tôi, trong đó có thông tin của bệnh nhân! Anh ra mau, anh đây chính là đang xâm phạm bất hợp pháp!"
Diệp Phàm tuyệt vọng vùng vẫy trên mặt đất, giống như một con cá chép đang ra sức chọc cười người khác vậy, sống chết cũng muốn phản đối nhưng không thành công.
Giang Thành thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng, bên trong tổ chức Thằng hề lại có người ngu xuẩn đến vậy.
Đây quả thực là lạy ông tôi ở bụi này, cho đến giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện này cuối cùng lại có thể giải quyết một cách đơn giản như vậy.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều cảnh sát đã chạy tới, mang theo đội hình đông đảo xông vào. Mặc dù làm như thế này rất dễ đánh tiếng cho các thành viên khác của tổ chức Thằng hề, nhưng không có cách nào khác vì không thể nhịn được cơn tức nghẹn này.
Lục Hạo mang dẫn lực lượng lên lầu để tập hợp lại cùng Giang Thành.
“Thế nào rồi, đã khống chế viện trưởng và tất cả mọi người rồi chứ?” Giang Thành hỏi Lục Hạo.
“Ừ, không thành vấn đề, đã cho bọn họ tập trung lại sắp xếp lập biên bản. Chúng tôi sẽ cố gắng điều tra thông tin cá nhân của những người này càng sớm càng tốt, tránh ảnh hưởng nhiều đến bọn họ." Lục Hạo đã sắp xếp đâu ra đó nói.
Giang Thành nói: "Gọi người bên đội pháp chứng đến đây, phong tỏa hiện trường lại để thu thập chứng cứ một chút. Không được để lọt bất kì manh mối, đem anh ta mang đến chỗ tên giết người Lưu Dũng đi, để xem bọn họ có quen biết nhau hay không."
Giang Thành sắp xếp công việc, bản thân anh cũng không thể nào tự mình làm hết mọi việc được. Nên việc thẩm vấn Diệp Phàm và thu thập chứng cứ từ anh ta có lẽ sẽ phải để cho các đồng nghiệp thực hiện.
Thu hoạch được một manh mối lớn như vậy, anh cũng chưa thể nhàn rỗi được, anh cần cùng Dương Lạc phân tích và nắm bắt thời cơ để tìm ra được dấu vết về quãng thời gian mà Phỉ Nhiễm đã trải qua.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ai ra lệnh hả? Tại sao đột nhiên các anh lại bắt chúng tôi? Nơi này là cơ sở y tế không làm bất cứ điều gì trái pháp luật, cũng không có tai nạn y tế, không có án mạng nào xảy ra, dựa vào đâu mà lại dám bắt chúng tôi? "
Cảnh sát đã đến nhà viện trưởng bắt ông ta tới đây. Viện trưởng vô cùng nhức đầu khi nhìn mình và tất cả mọi người đều bị không chế.
Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện bọn họ.
Giang Thành bước xuống cầu thang, rất bình tĩnh nhìn viện trưởng nói: "Nếu ở đây có tai nạn y tế thì ngược lại ông phải vui mừng cảm ơn đấy, biết không? Anh ta là tội phạm của một tổ chức băng đảng rất lớn, khủng bố, giết người tất cả đều có liên quan đến!"
Giang Thành lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, nói với viện trưởng: "Mong các ông phối hợp cho thật tốt, điền vào biên bản tên và địa chỉ cho thật chính xác. Sau khi chúng tôi xác minh xong, nếu không có vấn đề gì nhất định sẽ để mọi người đi. Nhưng những ai có liên quan đến anh ta thì không thể đi. Các ông phải ở lại giải trình cho chúng tôi biết về mối quan hệ giữa mình và bác sĩ Diệp! "
"Nếu mọi người nói dối về mối quan hệ với anh ta sẽ đều bị kết vào tội bao che tội phạm, cho nên phải suy nghĩ cho thật kỹ, chuyện này vô cùng nghiêm trọng!" Giang Thành nghiêm túc nói với mọi người, anh sợ những bác sĩ và nhân viên y tế này không để tâm đến, bao che cho Diệp Phàm mà bản thân cũng không hề hay biết.
Trong tình huống này anh phải sử dụng nghiệp vụ đặc biệt để bắt buộc những người này không để lộ bất kỳ tin tức gì ra ngoài.
Ở phía sau Lục Hạo cũng đứng lên, nhìn tất cả mọi người nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng để cho mọi người ở đây hoàn thành xong sớm biên bản. Tuy nhiên trong quá trình này, bắt buộc mọi người phải giữ bí mật, không được để rò rỉ thông tin ra ngoài, kể cả người nhà của mình. Một khi thông tin được truyền ra ngoài, mọi người sẽ trực tiếp dính líu đến việc tiết lộ bí mật của vụ án. Bởi vì đây là một vụ án đang được điều tra!"
“Nếu ông cảm thấy không hài lòng, thì chúng ta cùng nhau nói về tên bác sĩ giỏi của ông trước vậy.” Giang Thành kéo viện trưởng vào trong phòng làm việc. Còn Diệp Phàm lúc này đã bị áp giải lên xe và đưa về đồn cảnh sát.
Rất nhanh sau đó, cửa bệnh viện bị mở ra, nhiều cảnh sát đã thay thường phục thành quần áo bình thường để ra ngoài mai phục. Một số khác thì rút lui về đồn cảnh sát, chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình huống, nếu có ai dám cố ý dò hỏi thăm tin tức, cũng sẽ đều bị bắt lại.
Bọn họ chỉ có thể cố gắng giảm thiểu khả năng ảnh hưởng của việc bắt Diệp Phàm về mức nhỏ nhất. Mặc dù Giang Thành biết nếu Thằng hề muốn biết thì căn bản không thể nào ngăn cản được, nhưng bọn họ chỉ có thể dùng hết khả năng để đảm bảo Thằng hề không biết mọi chuyện càng tốt.
"Cho hỏi một chút, làm thế nào mà Diệp Phàm lại trở thành một trong những bác sĩ nổi tiếng nhất ở bệnh viện này của ông?"
Giang Thành cầm tờ giấy quảng cáo trong phòng làm việc của viện trưởng lên, có một bức ảnh của Diệp Phàm, bất ngờ là dưới ảnh còn có một lời bình trên đó: "Bác sĩ được bình chọn đầu bảng liên tục trong vòng 7 năm."
Viện trưởng dưới áp lực không biết phải làm sao, không thể không hợp tác nói, "Công việc kinh doanh ở cơ sở này của chúng tôi gọi là sự chăm sóc trước lúc lâm chung. Chính là khi những bệnh nhân mắc bệnh nan y hoặc có chỉ còn hấp hối, biết rằng thời gian lìa đời của mình sắp đến gần, muốn nhận được sự giúp đỡ cuối cùng từ bệnh viện để làm giảm bớt nỗi đau mình, thì Diệp Phàm chính là một trong những bác sĩ nổi tiếng nhất ở đây. "
Giang Thành cảnh giác nói: "Dùng thuốc để chết không đau đớn ở nước ta là không hợp pháp, vậy các ông đây là thế nào!"
"Không, không, không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi không phải là thuốc để chết không đau đớn, mà là dùng những kỹ thuật y học để bệnh nhân có thể dễ dàng trải qua trong khoảng thời gian cuối đời của mình." Viện trưởng lắc đầu và nói.
"Sự chăm sóc trước lúc lâm chung là liệu pháp y học sử dụng các kỹ thuật để giúp bệnh nhân giảm bớt đau đớn. Một số bệnh nhân không thể chữa khỏi, lại không có tiền để duy trì hô hấp trong bệnh viện, người nhà lại muốn làm một tang lễ long trọng cho họ. Vậy thì để những người đó cảm thấy an tâm ra đi, thì lúc này, một cơ sở bên thứ ba như chúng tôi cùng đưa bệnh nhân đi đến đoạn đường