Editor: Morii
Beta: Lục
Trong lúc Tần Việt đang bận rộn thì Tạ Ngang cũng chẳng thảnh thơi gì.
Vì Tô Thu Diên đặc biệt chú trọng công tác tập huấn trước khi nhậm chức cho giáo viên, thậm chí còn tự mình viết chương trình đào tạo gì đó nên khoảng thời gian gần đây, Tạ Ngang cũng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào sự nghiệp huấn luyện.
Ông nhìn ba mươi người đang ngồi phía dưới. Tuy phần lớn họ là mấy ông già mặt đầy nếp nhăn, nhưng chỉ có một vài người là già thật, số còn lại thì dù nét mặt đã già rồi nhưng da mặt lại không bị lão hóa.
Chẳng hạn như Tả Ngũ, vị tu sĩ dẫn đầu cô lập phàm nhân kia, dù ông ta không nói câu nào nhưng sự ghét bỏ phàm nhân đã hằn sâu trong từng nếp nhăn của ông.
Tạ Ngang nhìn đám người đã chia thành hai phe riêng biệt kia, nhóm ngồi phía trước mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nhóm ngồi phía sau thì thấp thỏm lo âu. Điều đó khiến ông thực sự thấy lo cho những bạn nhỏ trong nhà trẻ, cũng hiểu rõ hơn nỗi khổ tâm của thành chủ. Nếu không có lần tập huấn trước khi nhậm chức như thế này, phỏng chừng đám người đó sẽ quậy lật trời mất.
Vì thế ông dựa theo ý của thành chủ, việc đầu tiên cần làm là xáo trộn chỗ ngồi của bọn họ.
Sau nửa tuần trà, ngồi cạnh Tả Ngũ là một người mất tay phải, bên còn lại là người với mái đầu còn trắng hơn cả ông.
Người mất tay phải tên là Hứa Hoàng, tuổi tác không lớn, cùng lắm là hai mươi lăm, hắn ta nở nụ cười vừa có phần lấy lòng vừa có hơi xấu hổ với ông ta. Còn lão bên phải thì đến nhìn cũng chẳng dám, nói chi là tự giới thiệu.
Tạ Ngang nói: "Bây giờ từng người các ngươi hãy tự giới thiệu về mình đi, nói đôi lời về sở trường của mình là được. Chẳng hạn như nếu biết chữ thì biết bao nhiêu chữ, hiểu thuật toán thì có thể tính toán trong phạm vi mấy chữ số... Nếu không biết những thứ đó thì có thể giới thiệu về điều khác. Ví dụ như kiên nhẫn, có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, có tài ăn nói, biết kể chuyện, có thể chạy có thể nhảy, đầu óc minh mẫn hay đại loại thế. Bọn ta sẽ căn cứ vào sở trường của từng người để sắp xếp chức vụ nên mọi người tuyệt đối không nên giấu giếm, có gì nói nấy, hiểu chứ?"
Mọi người đều gật đầu.
Ngay sau đó, người đầu tiên bắt đầu việc tự giới thiệu là Tả Ngũ. Đừng chỉ nhìn vẻ kiêu căng ra mặt của ông mà vội đánh giá, kỳ thực ông ta có vốn liếng để lên mặt. Ông ta là tu sĩ biết nhiều chữ nhất và cũng là người giỏi toán học nhất.
Những tu sĩ khác cũng bắt đầu lục tục tự giới thiệu, bọn họ cũng biết chữ biết thuật toán, có người còn nói bản thân có thể dạy một số kiến thức tu luyện.
Các phàm nhân nghe bọn họ giới thiệu xong, ai nấy đều cúi thấp đầu. Cũng bởi vì bọn họ thật sự không biết chữ, toán học thì có đó, nhưng chỉ tính được các phép toán đơn giản mà thôi.
Nhưng Tạ Ngang vẫn không du di cho bọn họ: "Đến các ngươi."
Hứa Hoàng là người trẻ nhất trong số những phàm nhân ở đây, cũng là người có lòng can đảm nhất. Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: "Ta biết tính toán, có thể tính trong phạm vi một tram. Khi còn ở khu vực khai thác mỏ, ta đã thường xuyên giúp kiểm kê số linh thạch. Còn nữa, ta biết nuôi nấng trẻ con, em trai ta là do một tay ta nuôi lớn. Tuy ta mất tay phải nhưng vẫn có thể chạy có thể nhảy, lực tay trái cũng khá lớn, hơn thế tính tình ta tốt, có kiên nhẫn..."
Hứa Hoàng biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất mà mình có thể nắm lấy, vì thế hắn ta nói hết tất cả những gì mình có.
Hắn ta còn trẻ lắm, phần đời còn lại không thể dựa mãi vào sự chu cấp của người khác. Đúng là mất một tay không thể đào mỏ, nhưng hắn ta có thể làm những việc khác. Một ngày chỉ ăn một bữa thật sự quá khổ, hắn ta không muốn bị chết đói trong mùa đông này.
Tạ Ngang vừa nghe vừa gật gù, chờ khi hắn ta nói xong còn khích lệ: "Rất tốt."
Hứa Hoàng nghe thế bèn mỉm cười.
Có hắn ta làm gương, những phàm nhân khác cũng bắt đầu ấp úng lên tiếng.
Điều khó tin là nếu so với các tu sĩ chỉ biết chữ biết toán thì những phàm nhân lại có nhiều kỹ năng hơn.
Người thì biết thổi lửa nấu cơm, người biết may quần áo, người biết ca hát kể chuyện, người biết xây nhà đắp đường, người biết làm đồ dùng gia đình và thông đường ống nước, thậm chí còn có người biết đỡ đẻ. Các kỹ năng phong phú đa dạng khiến Tạ Ngang nghe mà gật đầu liên tục.
Mặc dù các tu sĩ cũng vểnh tai nghe nhưng họ lại cảm thấy những kỹ năng này toàn là trò vặt. Bởi vì nếu là tu sĩ thì nhà đã có người xây hộ, cơm cũng có người nấu cho, bọn họ chỉ cần tu luyện là được, những chuyện khác không cần quan tâm.
Thế nên vào thời điểm này, bọn họ vẫn cảm thấy mình mới là lực lượng dạy học quý giá nhất của nhà trẻ.
Nhưng kết quả phân chia cương vị được thông báo xuống lại khiến bọn họ phải mở to mắt.
"Tại sao cái tên không có tay phải kia lại được làm hiệu trưởng, còn ta chỉ là một ông thầy?" Tả Ngũ không dám ý kiến ý cò ngay trước mặt thành chủ, chỉ đành tìm đến Tạ Ngang.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Tả Ngũ thật sự ức chế vô cùng, ông ta cảm thấy bản thân là người có tài năng nhất trong tất cả, chức hiệu trưởng nhà trẻ không phải ông ta thì chẳng còn ai vào đây. Nhưng ai có ngờ lại bị một tên phàm nhân lông cánh chưa mọc đủ hẫng mất.
Mà không chỉ riêng ông ta, những tu sĩ khác cũng là thầy, không có một ai làm cán bộ.
Bây giờ bọn họ đã không phải là Ngô hạ A Mông (*) nữa rồi. Người ở bốn bộ của khu khai thác mỏ là cán bộ, tổ trưởng tổ phó của từng khu phố cũng vậy, thế thì đương nhiên là trong nhà trẻ này ai chuyên làm việc vặt mới là cán bộ.
(*) Ngô hạ A Mông: Điển cố về danh tướng Đông Ngô Lã Mông thời Tam Quốc. Lã xuất thân khó khăn, ít học, nghèo kiến thức, bị mọi người gọi là Cu Mông đất Ngô. Sau được Tôn Quyền khuyên bảo, mới nỗ lực trau dồi kiến thức, trở thành một vị tướng văn võ toàn tài, khiến người đời phải thốt lên đầy ngạc nhiên và cảm khái.
Một ví dụ đơn giản, ở khu vực khai thác mỏ chỉ lo đào mỏ thì vĩnh viễn là thợ mỏ. Vậy chẳng phải ở nhà trẻ mà chỉ lo dạy thì vĩnh viễn là thầy sao? !
Tạ Ngang thật sự không ngờ rằng các tu sĩ vẫn giữ cái tư tưởng được làm cán bộ xa vời kia, vì thế ông nói: "Hiệu trưởng của nhà trẻ phải quản lý tất cả sự vụ, mọi vấn đề từ ăn đến dùng đều phải đến bàn bạc với ta. Chưa nói đâu xa, nếu bọn nhỏ bị bệnh, bị thương, đánh nhau, cãi nhau ầm ĩ, hay là các phụ huynh không không hài lòng với thầy giáo, không hài lòng về nhà trẻ, những chuyện đó cũng cần hiệu trưởng phải ra mặt giải quyết. Ông chắc chắn muốn làm chứ?"
Tả Ngũ vừa nghe, lòng uất nghẹn đang ngập tràn lập tức bị dìm xuống. Sao hiệu trưởng lại phải làm nhiều việc như vậy? Chẳng phải chỉ cần dùng miệng chỉ huy là được à?
Tạ Ngang cười ha ha: "Ngài xem mỗi ngày thành chủ có bận không?"
Tả Ngũ hơi chần chừ một lát mới gật đầu. Dù rằng ông ta không được tiếp xúc nhiều với thành chủ nhưng cũng biết từ khi ngài tới Thanh Châu đến nay chưa từng rảnh tay. Nếu không thì sao sản lượng của khu vực khai thác mỏ có thể tăng cao, sao các tu sĩ có khả năng bắt được yêu thú, phàm nhân càng không có nhà bếp và nhà vệ sinh để dùng, ngay cả nhà trẻ bây giờ cũng là một tay thành chủ gây dựng.
Tạ Ngang tắt nụ cười, nói: "Vậy đấy, thành chủ là người đứng đầu một thành mà ngày nào cũng phải tận tụy hết mực, huống chi là hiệu trưởng của một nhà trẻ."
Nói tới đây, Tạ Ngang đau lòng khôn xiết.
Mỗi ngày, thành chủ đều thức dậy khó khăn như vậy, ăn cơm khó nuốt như vậy, đi đường cũng mệt mỏi đến thế mà ngài vẫn không dám lười biếng. Chẳng lẽ những kẻ khác lại muốn nằm trên giường ngủ nướng hay sao? !
Là tâm phúc tự phong của thành chủ, ông là người đầu tiên không cho phép.
Thế nên Tạ Ngang bắt đầu nói về chức trách của từng cương vị cho Tả Ngũ: "Ngoài hiệu trưởng, bộ hậu cần phải nấu cơm, sửa chữa và quét dọn. Bộ an ninh phải đưa đón trẻ con, phải trông chừng tụi nhỏ. Phòng công vụ phải sắp xếp các khoản thu chi, xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần, mỗi ngày phải đến nhà trẻ trước giờ hành chính, phải chờ đến khi tất cả mọi người rời đi mới có thể về nhà. Nếu ông muốn làm cán bộ thì hãy chọn một bộ đi, ta sắp xếp cho ông."
(ΩДΩ)—— vẻ mặt Tả Ngũ trở nên khiếp sợ.
Ông ta nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy có mỗi cái xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần nghe có vẻ chẳng mệt gì lắm bèn hỏi: "Xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần là làm những gì?"
Tạ Ngang nói: "Thu thập tình hình của các học sinh, sắp xếp và điều chỉnh chương trình học của mỗi học kỳ, thậm chí là mỗi ngày. Sau đó phải tuần tra mọi nơi trong nhà trẻ, xem thử các thầy cô có dạy đúng như thời khóa biểu không, với cả không có thời gian ra về cố định nữa."
Tả Ngũ: ...
Ông liếc qua tay chân già nua của mình, không dám nhắc lại chuyện muốn làm cán bộ nữa, ỉu xìu đi về.
Những điều Tạ quản gia đề cập đến, ông chưa từng làm một cái gì, cũng không muốn thử làm. Sau khi nghĩ thoáng ra, ông ta thấy làm thầy giáo có khi còn khỏe hơn.
Cái chức cán bộ này quả đúng như thành chủ nói, bất cứ khi nào cũng phải phục vụ cho quần chúng, phàm nhân thật là cực khổ!
Trong thoáng chốc ấy, ông ta không còn xem thường phàm nhân như trước nữa.
Giải quyết xong cái ông Tả Ngũ thích đâm đầu này là coi như đã giải quyết được mười