Editor: Morri
Beta: Lục
Tiếp theo là tới màn giới thiệu thầy giáo.
Lúc này, dù là tu sĩ hay phàm nhân thì tất cả đều đứng thẳng lưng, từng người một bước lên giới thiệu tên mình và lịch dạy.
Đương nhiên là những người bạn nhỏ không nhớ nổi đâu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến các bé vỗ tay theo thành chủ.
Khi tiếng vỗ tay vang lên, mặt các thầy giáo đứng phía trên lại càng đỏ hơn, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn nhiều.
Giới thiệu thầy giáo xong, tiếp đến là các công chức khác. Làm thế này chủ yếu là để các bạn nhỏ nhận mặt, sau này gặp vấn đề thì nên tìm ai giúp đỡ.
Tô Thu Diên thấy chương trình đã xong bèn nói: "Tốt lắm, mọi người bắt đầu giờ học đi."
Y rất chú trọng tới thế hệ sau của thành Thanh Châu. Dù bây giờ mới chỉ có bốn mươi đứa nhưng sau này chắc chắn sẽ tăng thêm. Bởi vậy tố chất của các thầy giáo là một điều rất quan trọng.
Nhưng nếu y cứ ở lại nơi này thì chắc giờ học không tiến hành được, thế nên y dặn dò Tần Việt: "Mấy ngày tiếp theo ngươi hãy ở lại đây, xem thử xem có còn thiếu sót thứ gì không."
Tần Việt gật đầu, biết thành chủ đang có ý thử mình.
"Thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ trông coi nơi này cẩn thận."
Nếu không tìm ra được vấn đề, thì đó là vì hắn không đủ năng lực.
Tô Thu Diên liếc qua Tần Việt với vẻ nghi ngờ, luôn cảm thấy hình như hắn đã hiểu lầm ý y rồi. Nhưng không sao, dù gì có Tần Việt ở nhà trẻ, y sẽ yên tâm hơn: "Vậy thì nhờ ngươi."
Nói xong, y mới phát hiện ra, quần áo Tần Việt đang bận trên người vẫn là đồ cũ có từ trước khi vào phủ Thành chủ, ống tay áo đã hơi ngắn.
"Được" y nhìn một cách chăm chú như vậy, Tần Việt lập tức cuống lên: "Thành chủ?"
Tô Thu Diên đáp lại: "Ngươi lại cao hơn rồi."
Tần Việt sáng mắt, thành chủ còn chú ý tới việc hắn cao hơn kìa!
Tô Thu Diên nói tiếp: "Tay áo sắp không che kín được mu bàn tay rồi này."
Tần Việt không hề xấu hổ mà trái lại, hắn còn vui vẻ hơn.
Hắn rũ rũ tay áo, cúi đầu nhỏ giọng thưa "Thuộc hạ không biết may quần áo, trước kia đều nhờ những người khác. Nhưng dạo gần đây vì bận việc nên cũng quên bẵng đi, nên là..."
Tô Thu Diên bảo: "Trong phủ có thợ may, có thể đến nhờ nàng. Trời lạnh rồi, ngươi mặc ít quá dễ bị bệnh, ta nhớ chỗ của ngươi hẳn còn có một tấm lông cừu, một thời gian ngắn nữa chắc sẽ mặc được đấy."
Tần Việt càng lúc càng vui hơn, cảm thấy thành chủ vẫn quan tâm hắn nhất, hắn gật đầu đáp: "Rõ."
Sau khi Tô Thu Diên rời đi, Tần Việt cố lắm mới bình thường lại để nói với Hứa Hoàng đã đứng chờ ở bên cạnh từ rất lâu: "Đi thôi, chúng ta đến các lớp học xem thử."
Căn viện này chia làm ba phần, bên ngoài là khu làm việc, khu ở giữa là trường học, khu trong cùng là phòng ăn và nơi sinh hoạt chung.
Tần Việt vừa bước vào đã nghe được tiếng đọc sách non nớt.
Giọng đọc này truyền tới từ lớp lá ở phía bên trái, hắn chưa bước đến ngay mà chỉ đứng ngoài cửa sổ, nghe một vị tu sĩ giảng dạy "Nhân chi sơ, tính bản thiện" .
Thời còn học vỡ lòng, hắn cũng được học câu này, bỗng nhiên cảm thấy vận may của những đứa trẻ này tốt hơn bọn họ lúc xưa quá nhiều.
Đương nhiên, bây giờ hắn mới là kẻ may mắn nhất tòa thành này, nếu không thì sao có được cơ hội đi theo thành chủ chứ?
Lớp chồi ở đằng trước đang học toán, thầy giáo đang dạy một cách chật vật "Một thêm một là hai" .
Bọn nhỏ ngồi dưới ngơ ngác nhìn hắn, sau cùng lóng ngóng giơ ngón tay.
Tần Việt lại đi tới lớp mầm, phát hiện ra lớp này là sôi nổi nhất.
Thầy giáo không dạy chữ cũng chẳng dạy toán mà đang vui đùa chuyện trò với các bạn nhỏ.
Đây là một tu sĩ khá lớn tuổi, vì ông đã được dặn dò từ trước nên không dám phân biệt đối xử giữa trẻ con nội và ngoại thành mà luôn cố nở nụ cười với mỗi đứa nhỏ.
Ông vừa hỏi tên của Dương Dương xong, cậu bé đã tủi thân hỏi ông bằng chất giọng non nớt: " Ngày mai thành chủ có đến thăm tụi con nữa không ạ?"
Mặc dù Dương Dương mới bốn tuổi nhưng cậu đã nói được nhiều hơn Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu đang hâm mộ nhìn cậu bạn, lại nghe cậu ta nhắc tới thành chủ bèn không kìm được nhớ đến mùi hương trên người ngài ấy.
Nếu như thành chủ ôm nhóc thêm lần nữa thì tốt biết bao.
Tu sĩ già nghe thế cũng bật cười: "Nếu các con ngoan thì có lẽ thành chủ sẽ đến đấy."
Dương Dương bèn nói ngay: "Ngoan ạ!"
Ngay cả Tiểu Thạch Đầu luôn không thích nói chuyện mà cũng mở miệng, nhỏ giọng nói "Con cũng ngoan" .
Hứa Hoàng thấy thế cũng nói với Tần Việt: "Bọn nhỏ thích thành chủ lắm."
Tần Việt gật đầu: "Đương nhiên."
Thật ra ngày hôm nay, thành chủ tự mình ôm từng đứa trẻ là nhằm kiểm tra xem trên người tụi nhỏ có bệnh kín không. Bởi lẽ, khi tu sĩ đạt đến tu vi nhất định thì cảm ứng của họ với hơi thở của người khác sẽ rất nhạy bén. Mà khi ai đó bị bệnh, hơi thở trên người họ sẽ trở nên vẩn đục u ám. Chính bởi vậy nên thành chủ mới đích thân đến tận đây.
Nhưng Tần Việt luôn không thích bàn luận với người khác về chuyện của thành chủ. Thế nên hắn nhanh chóng lảng đi, bảo Hứa Hoàng: "Chúng ta tới phòng ăn và phòng bếp xem thế nào."
Qua cửa thùy hoa*, đến nơi được gọi là thao trường. Nơi này quả thật rất rộng lớn, các bạn nhỏ một lớp có thể thoải mái hoạt động ở đây. Bên cạnh nhà chính là phòng ăn, số lượng bàn ghế được bày ra vừa đủ cho các bạn nhỏ hiện tại ngồi ăn.
(*)Cửa thùy hoa là kiểu cửa ngăn cách nội thất và ngoại viện mang kiến trúc cổ đại Trung Quốc bởi cột trụ của nó chỉ lơ lửng không chạm đất mà rủ xuống dưới mái hiên, còn gọi là trụ thùy. Bình thường nó được chạm khắc hoa văn tinh xảo, vì vậy mà gọi được gọi là cửa thùy hoa.
Lúc này trong phòng bếp có hai phàm nhân đang bận rộn. Cứ bảy ngày là bọn họ sẽ đến phủ Thành chủ lấy lương thực một lần, lượng lương thực ấy được thành chủ trích một phần từ vốn riêng của mình, phần còn lại gom từ chỗ của các vị phụ huynh. Đương nhiên, phần thức ăn của các công nhân viên làm việc và giảng dạy sẽ được trích ra từ thuế nông nghiệp.
Tần Việt lại tới nơi làm việc một chuyến, cuối cùng đã nắm rõ cách cách hoạt động của nhà trẻ này.
Nhưng hắn vẫn chưa rời đi. Kế tiếp Hứa Hoàng có việc nên không thể đi cùng hắn nữa, hắn bèn dạo quanh nhà trẻ thêm một vòng.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Tiểu Thạch Đầu chơi ở đây đến tận trưa, bây giờ nhóc đã có một người bạn để nói chuyện cùng, chính là cậu bé Dương Dương cực kỳ to gan đó.
Dương Dương rất để ý đến việc nhóc được thành chủ xoa đầu, thế nên cứ quấn lấy nhóc mãi để hỏi xem có cảm giác gì.
Tiểu Thạch Đầu nói chuyện khá chậm, lại không biết nhiều từ vựng, thế là nhóc lúng túng hồi lâu vẫn chẳng nói rõ được.
Mặc dù trông Dương Dương có vẻ là đứa dễ nóng nảy nhưng cậu lại cực kỳ kiên nhẫn trước chuyện của thành chủ.
Cậu thấy Tiểu Thạch Đầu nói khó nghe thế nhưng chẳng hề kêu phiền mà dứt khoát hỏi Tiểu Thạch Đầu: "Cha ta ở trong đội săn thú đấy, ngươi có biết đội săn thú là gì không?"
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, cậu chỉ biết Thanh quặng thôi.
Dương Dương cười hi hi, khoe: "Cha nói, thành chủ rất chú ý đến ông, còn từng dạy ông bắt yêu thú nữa đó!"
Tiểu Thạch Đầu tròn xoe mắt nhìn Dương Dương với vẻ đầy hâm mộ.
Những người bạn nhỏ khác nghe vậy bèn xúm lại đây hết.
Dương Dương thấy thế càng ngẩng cao đầu.
Ngay cả vị tu sĩ già kia cũng cười nhìn chúng, chờ chúng nói xong mới hỏi: "Các con biết yêu thú là gì không?"
Dương Dương lập tức giơ tay nói: "Con biết, yêu thú là yêu thú đó ạ!"
Tu sĩ già lắc đầu: "Thế thì hôm nay ta sẽ nói cho các con biết về yêu thú..."
"Ngày trước, các tu sĩ thành Thanh Châu không thể săn được yêu thú. Bởi yêu thú rất lợi hại, rất hung ác nên các tu sĩ không đánh lại được."
Bọn nhỏ nghe đến đây cũng hồi hộp theo.
Tu sĩ già kể tiếp: "Nhưng sau đó thành chủ xuất hiện, ngài chỉ cần nhẹ vung một đường kiếm đã khiến các yêu thú mất hết sức phản kháng ngay lập tức. Thế là nhờ có thành chủ dẫn dắt, các tu sĩ bắt đầu dám ra khỏi thành săn thú."
Ông ta lấy luôn chuyện mà con trai mình đã trải qua để kể cho các bạn nhỏ.
Vậy là dù đã đến giờ ăn trưa rồi nhưng mấy đứa Tiểu Thạch Đầu vẫn không muốn cho thầy đi.
Nhưng cả đám thật sự đói bụng lắm rồi, thế là đành theo thầy đi đến nhà ăn.
Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, Tiểu Thạch Đầu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn bát cơm và thức ăn trước mặt. Do công việc trong khu khai thác mỏ rất nhiều nên buổi trưa Lưu Thải không thể về nhà được, toàn phải để khoai lang đã nguội ngắt lại cho nhóc ăn. Thế nên đây là lần đầu tiên nhóc được ăn cơm nóng vào bữa trưa.
Cậu vui vẻ cầm đũa lên, ăn từng miếng từng miếng một.
Những người bạn nhỏ khác cũng ăn rất nghiêm túc. Trẻ con sinh ra ở thành Thanh Châu đều biết lương thực rất quý, nên chỉ một khắc sau, trong bát của đứa nào cũng hết sạch, không để thừa lại chút gì.
Dương Dương vừa ăn xong đã cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng cậu lại không muốn bỏ lỡ câu chuyện của thầy nên bèn vội hỏi: "Thầy ơi, chúng con nghe kể chuyện nữa được không thầy?"
Tu sĩ già lắc đầu bảo: "Bây giờ các con phải đi ngủ trưa. Với cả chiều hôm nay cũng không có tiết học của ta nên ngày mai chúng ta sẽ kể tiếp nhé."
Dù các bạn nhỏ nghe vậy cũng hơi thất vọng nhưng chúng luôn biết nghe lời, cho nên vẫn đi theo thầy đến phòng chuyên dùng để ngủ trưa.
Bên trong phòng có mấy dãy giường ghép, phía trên còn viết tên. Bọn nhỏ theo đó tìm được vị trí của mình xong đã cảm thấy buồn ngủ díp mắt.
Nhưng việc mới lạ trong ngày hôm nay nhiều quá, tất cả các bạn nhỏ đều không muốn ngủ, chỉ muốn chuyện trò thôi.
Các thầy giáo đang định dỗ thì thấy Tần Việt bước vào: "Mau ngủ đi, ai mà nói chuyện ta sẽ về báo cho thành chủ."
Nghe thế, không ít bạn nhỏ tròn mắt, thật sự không ngờ rằng đại ca ca trông hung dữ này lại đáng sợ đến như vậy.
Nếu nói cho thành chủ thì có khi nào ngài sẽ nghĩ tụi mình hư lắm không?
Thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Tần Việt đều đầy tủi hờn và thù địch.
Nhưng dưới sự trông coi của Tần Việt, các bạn nhỏ không ai dám mở miệng nữa. Tất cả đều nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ vùi.
Bởi đã ngủ nghỉ đầy đủ nên trong giờ học buổi chiều, không có bạn nhỏ nào gật gà gật gù cả.
Hứa Hoàng vốn tưởng rằng sẽ có đứa bé nào đó khóc nhè, không ngờ rằng ngày hôm nay lại suôn sẻ đến vậy.
Có người đứng cạnh nói: "Sáng nay tập trung ngươi không thấy à? Có đứa suýt khóc đấy, nhưng được thành chủ ôm một cái là hết. Cũng may có thành chủ đến."
Hứa Hoàng gật đầu: "Ai ai cũng thích thành chủ."
Có bạn nhỏ nào không ngoan, chỉ cần nhắc tới thành chủ là bé dám nghịch nữa.
Nếu không ngoan, lần sau thành chủ không ôm chúng nữa thì sao?
Lưu Thải vừa xong việc là vội chạy về nhà. Cả ngày nay, nàng cứ lo suốt. Dù nàng biết rõ con trai sẽ không sao, nhưng không tận mắt xác nhận thì nàng thật sự không thể yên tâm nổi.
Nàng vừa về chưa được bao lâu thì Tiểu Thạch Đầu cũng về tới.
Mặt mày hồng hào, trên người cũng sạch sẽ, trông còn có tinh thần hơn lúc đi.
Lưu Thải vội ôm lấy nhóc rồi mới cảm ơn Hướng Công.
Hướng Công gãi gãi đầu: "Không có gì, ngày mai ta lại đến đón Thạch Đầu như sáng nay."
Chờ khi hắn ta đi khuất rồi Lưu Thải mới đóng cửa lại, sau đó ôm con trai lên giường và hỏi nhóc những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt kể: "Thành chủ, ôm con."
Hôm nay nhóc nói được rất nhiều, cũng được nghe người khác nói rất nhiều nên bây giờ đã có thể nói tròn chữ.
Lưu Thải vừa mừng vừa sợ, nhưng nàng vẫn chú ý tới ý trong lời của con trai.
"Con nói là thành chủ