Editor: Neyu
Beta: Lục
Do là có khách quý ghé thăm nên người Thành Quan đang bận túi bụi để chuẩn bị yến tiệc chào đón.
Bọn họ đã ngăn cách với xã hội lâu rồi nên dần dà đặc biệt hiếu khách.
"Làm nhiều thịt gà một chút! Món đó ngon! Thịt bò cũng bưng lên nữa!"
"Quả lưu ly này ăn cũng ngon, cũng phải bày lên."
"Rượu đâu, để nhiều rượu một chút. Bình rượu năm xưa ta ủ chắc là uống được rồi."
Một đám người cùng bàn bạc với nhau, rất nhanh đã lo liệu xong ba bữa cơm đãi khách quý.
"Khách quý của chúng ta sống ở đâu thế? Nghe nói bọn họ sinh hoạt trong nhà, có khi nào sẽ không quen ở sơn động hay không?" Có người hỏi.
Những người khác nghe vậy cũng có chút lo lắng: "Đúng vậy, sơn động ẩm ướt đâu sánh được với nhà ở."
Quan Giang cảm thấy chỗ nào ở đây cũng không xứng với vị thành chủ kia của Thanh Châu, bèn dứt khoát nói: "Thành Quan là vậy rồi. Chúng ta làm đồ ăn ngon một chút, chắc hẳn thành chủ Thanh Châu sẽ không ghét bỏ đâu."
Qua hôm sau, Tô Thu Diên đã khởi hành lên đường.
Chỉ cần y lên đường, người theo sau tự khắc đông đủ.
Tần Việt tất nhiên sẽ đi cùng, quản gia Tạ cũng không thể thiếu, Vạn Kiệt cũng đòi chiếm một chỗ, Nghiêm Thành cũng muốn đi theo. Một nhóm năm người xuất phát. trước giờ trưa đã đến được thành Quan.
"Đây là Quan Thành?" Vạn Kiệt hiếu kỳ nói: "Nơi này không có cửa thành cũng chẳng có tường thành, bọn họ cứ ở vậy trong rừng thôi sao?"
Tạ Ngang trừng mắt lườm Vạn Kiệt một cái, Vạn Kiệt lập tức ngậm miệng.
Lúc này, đám người Quan Giang đã nghe được động tĩnh, lập tức đi ra đón.
Cho dù ngày hôm qua, Quan Giang đã cảnh báo trước cho người trong bộ tộc rồi đấy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Tô Thu Diên, họ vẫn sửng sốt một hồi lâu.
Quan Huy là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, ông ta ôm quyền nói: "Quan Huy tham kiến thành chủ Thanh Châu."
Tô Thu Diên cũng lịch sự chào hỏi lại.
Thế nhưng y thoạt nhìn quá mức phiêu dật không nhiễm bụi trần, dù là người hoạt ngôn như Quan Giang cũng không dám bắt chuyện chứ đừng nói chi đến những người khác.
Còn may Tạ Ngang là một người biết khuấy động bầu không khí. Mọi người vừa đi đường vừa nói chuyện mới không đến mức xấu hổ.
Kết quả vừa mới tiến vào phạm vi của Quan Thành, mọi người đã nghe thấy một tiếng kêu.
Tiếng kêu này vô cùng kỳ dị, cả không khí như chấn động theo sóng âm.
Tưởng chừng là chim hót, nhưng lại không lanh lảnh như tiếng chim. Nói là tiếng kêu của loài thú cũng không hẳn, không đủ hùng hồn.
Quan Huy biến sắc, nói vội với Tô Thu Diên: "Thành chủ Tô, xin thứ lỗi. Ta có chút việc phải đi đây một lát."
Tô Thu Diên gật đầu.
Sau khi Quan Huy đi khỏi, người Thành Quan vốn vô cùng nhiệt tình nay lại thấy bồn chồn không yên.
Tuy rằng Tạ Ngang không định tọc mạch bí mật của thành Quan, nhưng thấy phản ứng của người trong bộ tộc đều khá bất thường, ông mới hỏi Quan Giang: "Có phải xảy ra chuyện gì không? Cần bọn ta ta hỗ trợ không?"
Quan Giang lắc đầu, nói: "Không có gì đâu."
Nhưng mới nói xong, tiếng kêu kia lại vang lên lần nữa.
Lần này, ngay cả Quan Giang cũng biến sắc.
Dường như Tô Thu Diên đã nhận ra gì đó, y nhìn về hướng Bắc, tiếng kêu truyền đến từ nơi đó. Có lẽ nguồn âm cách đây không xa, bằng không âm thanh này sẽ không rõ ràng đến vậy.
Cùng lúc đó, ở nơi cách chỗ bọn họ đang đứng khoảng một km, Quan Huy đang sốt ruột chạy vút đến.
Từ đó đến giờ, thánh thú luôn cực kỳ yên lặng, hiếm khi kêu to như vậy. Một khi đã kêu thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta vừa đến cửa một sơn động rộng lớn thì đã nghe được tiếng kêu thứ ba của thánh thú.
Quan Huy tức tốc đi vào, trước mắt ông ta là sơn động to lớn với vô số dạ minh châu được chất đầy bên trong. Những hạt châu ấy chiếu sáng rực cả toàn sơn động, ngoại trừ dạ minh châu còn có rất nhiều linh thạch và tiền bạc châu báu.
Từ ngoài nhìn vào, đây là một hang ổ được xây dựng trong sơn động. Nhưng vật liệu để xây dựng ổ không phải là ngọn cỏ hay một nhánh cây mà là một đống bảo bối quý giá chói mù mắt.
Mà bên trong hang ổ có đường kính bốn - năm mét này đang cất giấu một con rồng nhỏ toàn thân óng ánh, đôi mắt tràn đầy tinh thần của nó mở to, mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Quan Huy.
Quan Huy vô thức nuốt nước miếng, ông ta nào có đắc tội gì thánh thú, cớ sao ngài lại tức giận?
Ông ta vội nói: "Thánh thú đói bụng rồi sao? Hay là ngài muốn tắm rửa?"
Tiểu kim long nhìn chòng chọc ông ta hồi lâu mới mở miệng nói: "Tắm rửa đi."
Nó cũng không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy bức bối trong lòng. Nhưng nếu đã bức bối, vậy thì đi tắm cái đã.
Nói là làm, nó vỗ đôi cánh to bằng móng tay của mình bay từ trên tổ xuống.
Đôi cánh của nó rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì hầu như sẽ chẳng nhìn thấy.
Và hiển nhiên là cơ thể của nó cũng không lớn hơn là bao, cũng chỉ dài bằng cánh tay người trưởng thành, nhưng trọng lượng cơ thể thì lại rất nặng. Khi nó đậu lên tay của Quan Huy, cơ thể ông ta thậm chí run rẩy theo sức nặng đó.
Nhưng dù gì Quan Huy cũng đã có kinh nghiệm dày dặn, vừa ôm được tiểu kim long trên tay là ông ta vội đi ngay đến bên cạnh thánh trì.
Nước hồ ấm áp, tiểu kim long vừa vào đã híp đôi mắt lại.
Quan Huy rất biết điều đi xuống thánh trì cùng nó, ông ta cầm một cục đá bên cạnh lên rồi nhanh tay kỳ cọ vảy cho tiểu kim long.
Loại đá này gọi là đá tắm, nó không cứng như các loại đá bình thường mà ngược lại còn hơi giòn, dùng nó để chà vảy là thích hợp nhất.
Quan Huy ngồi kỳ cọ vảy suốt một canh giờ mới khiến tiểu kim long hài lòng.
Tiểu kim long thoải mái nheo mắt, cảm xúc phiền muộn trong lòng đã vơi đi khá nhiều: "Ngươi trở về đi."
Quan Huy gật đầu rồi cáo lui trong tình trạng ướt sũng mồ hôi.
Mẹ Quan Giang thấy chồng mình về, lập tức chạy qua hỏi han: "Thánh thú không sao chứ?"
Quan Huy kỳ cọ cho thánh thú mệt thở không ra hơi, uống hai bát nước lớn xong mới thở hắt ra nói: "Không có gì, tắm một cái là ổn rồi."
Ai lại chẳng thích được chăm sóc sức khỏe, rồng cũng không ngoại lệ. Nhưng tuy là trước giờ tính tình của thánh thú rất khó chiều nhưng ngài rất ít khi kêu ra tiếng, bình thường ngài chỉ lặng lẽ giận dỗi mà thôi. Chuyện hôm nay thật sự rất kỳ lạ.
Mẹ Quan Giang nói: "Có phải thánh thú đã phát giác ra được hơi thở của người lạ hay không?"
Quan Huy nghĩ chút rồi nói: "Cũng có khả năng này. Nhưng không sao, một lát nữa ta sẽ đi bàn chuyện với thành chủ Thanh Châu. Bàn xong thì chắc ngày mai là họ sẽ đi rồi."
Mẹ Quan Giang nói: "Bây giờ ông đi cũng không gặp được đâu. Thành chủ Thanh Châu còn chưa ăn cơm đã vội đi dãy núi Hoành Đoạn rồi."
Quan Huy ngạc nhiên: "Dãy núi Hoành Đoạn?"
Ông ta là là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bình thường bảo ông ta đến gần dãy núi Hoành Đoạn ông ta còn chẳng dám nữa là. Cho nên ngay khi nghe Tô Thu Diên đi nơi nào, ông ta lập tức sốt sắng: "Yêu thú ở núi Hoành Đoạn kém nhất cũng là Trúc Cơ. Ngài ấy đi như vậy, liệu có gặp nguy hiểm hay không?"
Bọn họ còn muốn làm ăn với Thanh Châu đấy.
Mẹ Quan Giang nói: "Ông yên tâm, không sao đâu. Ta thấy người Thanh Châu không lo lắng gì cả."
Hắn nghe Quan Giang nói, người Thanh Châu đều rất yêu quý thành chủ của mình. Bọn họ đã không lo lắng thì chắc chắn không thành vấn đề.
Bà đoán quả nhiên không sai. Đến giờ cơm tối, đoàn người Thanh Châu đã trở lại, bọn họ thoạt nhìn không khác với lúc đi là bao, chẳng qua góc áo dính một ít bùn mà thôi.
Quan Huy bước đến nói: "Thành chủ Tô đi dãy núi Hoành Đoạn đấy à? Không sao chứ?"
Tô Thu Diên nói: "Không sao."
Chẳng qua là yêu thú Kim Đan kỳ mà thôi, rất dễ đối phó. Y đã bắt được ba con, đều bỏ hết vào túi thuần thú, đợi ngày mai quay trở lại thành sẽ rút tinh huyết đúc kiếm.
Quan Huy nghe vậy cũng yên tâm: "Vậy chúng ta dùng bữa tối trước, đợi lát nữa lại đi thánh trì ngâm mình."
Tô Thu Diên gật đầu, tuy rằng y không cần ăn cơm nhưng những người khác vẫn phải ăn.
Ai ngờ bọn họ vừa mới đi đến nơi ăn cơm thì lại nghe được tiếng kêu