Editor: Lương Quỳnh
Beta: Mika
Lời này của Tiểu Kim Long vừa nói ra, lập tức khiến người dân thành Quan sợ hãi.
Thánh thú của bọn họ lại muốn một người ngoài thành làm tộc trưởng, đây là muốn diệt tộc sao?
Sắc mặt người Thanh Châu cũng không tốt.
Tắm kỳ?
Người Thanh Châu bọn họ muốn hầu hạ thành chủ tắm rửa còn không được, con rồng này lại muốn thành chủ tắm kỳ cho nó!
Thật là to gan!
Tần Việt lập tức biến sắc, hắn chưa kịp hành động thì Ma Tôn đã chui ra từ thức hải, đen mặt quát: "Hỗn xược!"
Đi kèm hai chữ này là một đạo thần thức đánh úp về phía Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long không hiểu tại sao mình chỉ nói một câu mà tất cả mọi người đều biến sắc, nhưng nó cũng không thèm để ý. Nó chỉ muốn người có hương thơm kia tắm kỳ cho nó.
Vì vậy cho dù thần thức vô cùng đáng sợ kia ùn ùn kéo đến, nó vẫn cứ ra sức vẫy đôi cánh to như móng tay cái để bay về phía Tô Thu Diên.
Chỉ là mới bay được một nửa, nó không bay được nữa.
Thần thức kia giống như một bức tường chắn ở trước mặt nó.
Nó chỉ cảm thấy thần thức giống bức tường, còn những người khác sớm đã run lẩy bẩy.
Trong nháy mắt, bọn họ cảm thấy như có gánh nặng nghìn cân đang ép ở trên người.
Đá tắm trên tay Quan Huy vỡ ra!
Mọi người đồng thời nhìn về Tần Việt đang đứng chắn trước người Tô Thu Diên.
Giờ phút này, sắc mặt Tần Việt lãnh đạm, tràn đầy sát khí. Khí thế của hắn làm người ta cảm thấy sợ hãi, giống như người trước mặt bọn họ không phải là một tu sĩ Trúc Cơ, mà là một vị đại năng có thể hô mưa gọi gió trên Tiên Lục.
Cho tới khi một bàn tay trắng ngần đặt lên vai Tần Việt, áp khí ngạt thở kia mới đột nhiên tan biến.
"Nó chỉ là một con rồng nhỏ chưa trưởng thành mà thôi, so đo với nó làm gì?" Tô Thu Diên nói.
Giọng nói của y không lớn, nhưng lại lập tức làm dịu đi cơn thịnh nộ của Ma Tôn.
Ma Tôn quay đầu lại nói: "Nhưng nó không nên nói lời xằng bậy với thành chủ."
Nhìn thấy hắn khó chịu như vậy, Tô Thu Diên cầm tay hắn, nói: "Đứa trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Tay bị thành chủ nắm giữ, Ma Tôn giống như mèo bị nắm gáy, nhưng hắn ta vẫn không vui: "Nó lớn rồi, không còn là đứa trẻ nữa."
Tuổi thọ của rồng rất dài, con Tiểu Kim Long này nhìn thì nhỏ đấy, nhưng đoán chừng tuổi của nó còn nhiều hơn số tuổi của hắn ta và thành chủ cộng lại. Loại rồng già trăm tuổi không cần mặt mũi này, lại dám giả vờ làm thiếu nhi non nớt?
Hai người bọn họ nói chuyện, tất nhiên Tiểu Kim Long cũng nghe thấy.
Nó ghét nhất người khác nói nó còn nhỏ, nó nói với vẻ không vui: "Ta không phải là con rồng nhỏ! Ta là con rồng lớn!"
Vì để chứng minh bản thân là con rồng lớn, nó còn gầm lên một tiếng!
Đáng tiếc, mặc dù âm thanh nó gầm ra có uy lực, nhưng phối với thân hình chưa tới một mét của nó, quả thực là không có bất kỳ độ tin cậy gì.
Tô Thu Diên bị chọc cười.
Y rất hiếm khi cười, trận cười này làm Ma Tôn càng không kìm nén được rồi.
Từ trước đến nay chỉ có hắn ta chọc cười thành chủ, sao con rồng này dám làm vậy chứ!
Nếu như không phải Tô Thu Diên bảo vệ con rồng kia, hôm nay hắn ta nhất định sẽ rút gân nó!
Tiểu Kim Long thấy Tô Thu Diên cười, ngẩn ngơ làm cho mấy sợi râu không lung lay nữa.
"Đẹp quá! Thật sự đẹp quá!"
Long tộc của bọn nó thích nhất tất cả các đồ sáng lấp lánh, dung mạo đẹp cũng là một trong số đó, chỉ là rất ít người có thể dùng dung mạo thu hút bọn họ.
Nhưng mà người có hương thơm trước mặt này, thật sự quá đẹp rồi!
Tiểu Kim Long không kiềm được mà kích động kêu lên một tiếng rồi lại dùng đôi cánh nhỏ tiếp tục bay về phía trước.
Không có thần thức của Ma Tôn ngăn cản, cuối cùng nó có thể nhanh chóng bay tới trước mặt Tô Thu Diên.
Đôi mắt tròn xoe dõi theo Tô Thu Diên, chiếc đuôi màu vàng kim không tự chủ mà lắc đi lắc lại, nó lại nói: " Ta muốn ngươi đến làm tộc trưởng!"
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Tô Thu Diên một tay bắt lấy nó.
Tiểu Kim Long cũng không phản kháng, ngược lại còn dùng đuôi quấn vào cổ tay của Tô Thu Diên.
Nhìn thấy cảnh này, tim của Quan Huy như vỡ ra.
Hắn ta vất vả, cực khổ hầu hạ tên Tiểu Kim Long nóng tính này lâu như vậy, còn không dám nắm, sợ tiểu ma đầu tức giận. Ai biết được thành chủ Tô đột nhiên nắm lấy nó. Không chỉ nắm lấy, hắn ta còn nhìn thấy thành chủ Tô thừa cơ sờ soạng vảy của tiểu ma đầu kia.
Tiểu ma đầu kia lại không những không tức giận mà còn dùng đuôi quấn lên!
Thảm kịch nhân gian!
Thảm kịch nhân gian!
Quan Huy tức khắc cảm thấy cuộc đời này của hắn ta nhất định là một bi kịch!
Ma Tôn cũng không hề vui vẻ.
Ma Tôn nhìn chằm chằm con rồng kia: "Thành chủ, con rồng này cũng không biết từ đâu tới, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Không dám thủ tiêu con rồng này trước mặt thành chủ, vậy chỉ có thể lựa chọn nói lời xấu để châm ngòi ly gián.
Tiểu Kim Long nghe thấy thì không vui, nó nói: "Ta tới từ đảo Rồng!"
Nghe tới hai chữ đảo Rồng, ánh mắt Ma Tôn dao động.
Tô Thu Diên cũng từng nghe qua Long đảo, có điều chỉ là trong truyền thuyết, bởi vì rồng đã rất lâu không hiện thế rồi. Ai cũng không ngờ tới trong một bộ tộc nhỏ sống gần sơn mạch Hoành Đoạn lại có rồng.
"Ngươi muốn làm tộc trưởng không? Ta muốn ngươi làm tộc trưởng!" Tiểu Kim Long nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tô Thu Diên rồi lặp lại yêu cầu của bản thân một lần nữa.
Nó rơi xuống vùng sơn mạch này đã rất nhiều năm rồi. Bởi vì không tìm được đường về nhà nên nó dứt khoát ở lại nơi đây.
Nó che chở những tu sĩ này cũng là vì để có người hầu hạ nó tắm rửa.
Nó không thích tộc trưởng ban đầu, nó thích người trước mặt này!
Không chỉ có hương thơm, nhìn cũng rất lấp lánh. Nó thậm chí có thể cho phép người này buổi tối ngủ cùng với nó!
Ai ngờ hương thơm được nó kỳ vọng rất lớn lại kiên quyết từ chối: "Ta không phải người Thành Quan, không thể làm thành chủ Thành Quan, vì vậy chỉ có thể phụ ý tốt của ngươi rồi."
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiểu Kim Long bị nhân loại từ chối, còn tưởng là mình nghe nhầm, nó vội vàng nói: "Thành Quan gì, ta không hiểu, ta muốn ngươi làm tộc trưởng!"
Lúc này Quan Huy phải xuất hiện để nói rõ, hắn ta nói với Tiểu Kim Long: "Thánh thú, đây là khách chúng ta mời đến, không phải là người trong tộc. Nếu ngài không thích ta, có thể chọn ra một người trong tộc làm tộc trưởng. Còn vị này là thành chủ của thành Thanh Châu, không thể ở lại đây."
Hắn ta tận tình khuyên bảo, Tiểu Kim Long một chữ đều không muốn nghe.
"Vậy đi Thanh Châu! Đi Thanh Châu!"
Ở đâu cũng có thể tắm rửa, nhưng hương thơm lại chỉ có một!
Tiểu Kim Long vừa nói ra lời này, Quan Huy như là bị nhồi máu cơ tim.
Nếu Thánh thú đi rồi thì bọn họ làm sao bây giờ?
Vốn dĩ chỉ muốn bàn chuyện làm ăn với thành Thanh Châu, ai biết làm ăn còn chưa thành, bây giờ còn phải đối mặt với nguy cơ bị diệt tộc.
Quan Huy đau khổ nói: "Thánh thú, Ngài muốn bỏ rơi bọn tôi sao?"
Mặc dù tính tình của Tiểu Kim Long như một đứa trẻ, nhưng cũng có lương tâm. Tuy rằng lương tâm này chỉ to như cái cánh của nó.
Vì vậy nó nói: "Vậy thì các ngươi theo ta! Ta không bỏ rơi các ngươi!"
Nó vẫn thích Quan Huy tắm rửa cho nó, nhưng chút thích này ở trước mặt Hương Hương thật sự không tính là cái gì.
Tô Thu Diên có hơi áy náy nói với Quan Huy: "Quan thành chủ, thật ngại quá."
Nếu như sớm biết thánh thú này có cánh, y khẳng định sẽ không đến trêu hoa ghẹo cỏ.
Quan Huy vẻ mặt đau khổ, nói: "Chuyện này cũng không phải do Thành chủ Tô, chỉ là Thánh thú bây giờ..."
Tộc bọn họ, từ khi sinh ra đã biết tầm quan trọng của thánh thú, không có thánh thú, bọn họ căn bản không thể sống được. Cho nên bọn họ chưa bao giờ dám phản đối quyết định của thánh thú.
Bây giờ Thánh thú muốn đi Thanh Châu, mặc dù hắn ta cảm thấy chủ ý này vô cùng hoang đường, nhưng cũng không dám phản đối.
Hắn ta biết rất rõ tính tình của Thánh thú, nếu như không chiếm được thứ mình muốn, nó có thể lật tung cả trời.
Nhưng theo cái nhìn của hắn ta, hình như thành chủ Tô không quá thích Thánh thú của bọn họ?
Hắn ta cảm thấy Tô Thu