Editor: Lương Quỳnh
Beta: Mika
Quan Hy Vọng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ của tộc Quan. Tên của y là do cha mẹ đặt, tuy nghe có chút kỳ quái nhưng ngụ ý khá tốt, với lại y đã sớm quen rồi.
Lúc y sinh ra, Thánh thú đã bắt đầu bảo hộ cho tộc Quan, vì vậy hơn bốn mươi năm nay y đều sống trong rừng núi. Mặc dù có nhiều bất tiện, nhưng y đã sớm thành thói quen.
Y cho rằng cả đời này của hắn sẽ trải qua bình thường như vậy, nhưng bước ngoặt cuộc đời luôn đến bất ngờ, làm người không kịp đề phòng.
Lần đầu tiên cái tên Thanh Châu xuất hiện, y cho rằng chỉ là một tiểu thành bình thường đến làm giao dịch với bọn họ. Chắc cũng giống như mấy cái tên thành trấn khác từng đến đây mà thôi. Điểm khác biệt duy nhất là, y nghe thiếu tộc trưởng nói, người Thanh Châu vô cùng thật thà. Bọn họ thật thà hơn so với tất cả những người trước đó.
Nhưng mà thành chủ của đám người thật thà này, lại trực tiếp bắt cóc Thánh thú của bọn họ.
Nói là bắt cóc thì cũng không đúng lắm. Nghe nói là Thánh thú của bọn họ vừa thấy thành chủ Thanh Châu đã nhất kiến chung tình, ầm ĩ muốn đi theo thành chủ Tô trở về Thanh Châu.
Mạng của bọn họ là Thánh thú cho. Thánh thú muốn đi, vậy bọn họ cũng chỉ có thể đi theo.
Cũng may là thành chủ Thanh Châu đồng ý tiếp nhận bọn họ.
Nhưng trong lòng Quan Hy Vọng vẫn không thoải mái. Mặc cho ai gặp phải loại chuyện này thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Y gánh một đống dụng cụ trên lưng, buồn bực bước theo đoàn người.
Y cũng nghe được những lời an ủi mọi người của thiếu tộc trưởng, nhưng nỗi buồn khi phải rời xa cố hương, làm sao dễ dàng tiêu tan chứ?
Rất nhanh, bọn họ đã tới Thanh Châu.
Thành Thanh Châu thực sự tốt so với nơi ở cũ của bọn họ. Thành này có vọng tháp rất cao và tường thành dày chắc, còn có tu sĩ đang đi tuần tra.
Quan Hy Vọng nhìn lướt qua một lượt, trong lòng y, vẫn là cố địa tốt hơn.
Tiếp tục đi về phía trước, có người chỉ ra một hướng ở phía xa nói: "Kia là hai nhà xưởng, nếu như muốn xây nhà thì cần phải khởi động lại hai nhà xưởng này."
Quan Hy Vọng nhìn theo hướng người nọ chỉ, khoảng cách quá xa nên y nhìn không rõ, có điều cái này cũng không quan trọng.
Nỗi nhớ khi phải rời xa cố địa vẫn còn quanh quẩn trong lòng y.
Đi tham quan một hồi, bọn họ đi vào một con đường nhỏ vô cùng chật hẹp. Hai bên con đường nhỏ là những căn phòng vô cùng chật chội. Quan Hy Vọng càng sầu não, đây là Thanh Châu sao?
Còn không rộng lớn bằng sơn động của bọn họ.
Hơn nữa căn phòng kia, nhìn thế nào cũng thấy mưa dột lọt gói, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.
May mà người Thanh Châu lại nói: "Đây là nơi ở trước kia của các phàm nhân, bây giờ mọi người sớm đã không ở đây nữa rồi. Có điều phòng bếp và nhà xí ở chỗ này được sửa mới lại, khi có hoạt động tập thể chúng ta vẫn đến nơi này."
Còn những căn phòng cũ kia, nghe nói thành chủ dự định sẽ phá bỏ, chỉ là bây giờ chưa có người làm cũng chưa có thời gian.
Quan Hy Vọng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng y, vẫn bất giác nảy ra một suy nghĩ.
Căn bản, Thanh Châu không tốt như lời của thiếu tộc trưởng nói.
Ôi.
Nhưng còn có cách nào khác đâu?
Nỗi nhớ quê ôi nỗi nhớ quê, thật là sầu càng thêm sầu.
Quan Hy Vọng tiếp tục cúi đầu bước đi, bước rồi lại bước. Bất chợt, y đụng phải lưng của người đằng trước.
"Sao lại dừng vậy?" Quan Hy Vọng bất mãn nói.
Nhưng sau khi ngẩng đầu lên, y cũng sững sờ.
"Những cây này là cây gì vậy?" Từ trước đến nay, Quan Hy Vọng chưa từng thấy qua cây trúc nên đã bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Thời điểm hoàng hôn, mây phủ đầy trời, gió nhẹ thoảng qua, trúc xanh tường trắng ngói đỏ, âm thanh của rừng trúc vang lên tạo nên một không gian sảng khoái và phong nhã không thể nói rõ được.
Người trung niên, tự xưng là có tố chất văn nghệ Quan Hy Vọng, đã hoàn toàn đắm chìm vào vẻ đẹp nơi đây.
"Chúng tôi ở nơi này sao?" Quan Hy Vọng lập tức hỏi tu sĩ Thanh Châu đang dẫn đường.
"Không phải, nơi này là dùng cho các hoạt động thường ngày. Không có chuyện gì đều có thể đến nơi này. Bên cạnh rừng trúc còn có suối nước nóng, nơi đó rất tuyệt, buổi tối các ngươi có thể đến đó ngâm một chút."
Trong lòng Quan Hy Vọng tràn đầy hình ảnh khu rừng trúc này, đâu còn tâm trí đi suối nước nóng. Y tiu nghỉu* rời đi cùng mọi người. Trong lòng y lại nghĩ buổi tối có thể chuồn ra đây ngủ được không, dù sao trước kia y cũng từng ngủ trong rừng cây rồi.
(*) từ gợi tả vẻ xịu xuống do cụt hứng, buồn bã hoặc thất vọng vì điều xảy ra trái với dự tính ban đầu (p/s: hình như là từ thuần việt đó các bạn đọc đừng phốt nha haha ^_^))
So sánh với rừng cây rậm rạp không nhìn thấy ánh mặt trời, nơi đây mới là nơi phong nhã mà hắn mơ ước.
Vì thế, nỗi nhớ quê hương đột nhiên biến mất.
"Đây là Thanh Uyển, sau này các ngươi cũng sẽ ở đây, có điều bây giờ chưa có phòng, đợi xây phòng xong là có thể vào ở rồi."
Quan Hy Vọng quan sát một chút Thanh Uyển, thực không tồi, phòng được xây cũng khá tốt, nhưng sau cùng vẫn không làm người khác rung động bằng rừng trúc kia.
Cho tới khi đến tứ hợp viện, khát vọng trong lòng hắn càng thêm sâu sắc.
Nếu như khu nhà này được xây trong rừng trúc, vậy càng thêm phong nhã, không phải sao?
Thế là y lập tức đề xuất vấn đề này.
"Xây tứ hợp viện trong rừng trúc?" Tu sĩ dẫn đường nghĩ một hồi rồi đáp, "Tạm thời chưa có kế hoạch này."
Quan Hy Vọng có chút thất vọng.
Có điều, câu nói tiếp theo của tu sĩ dẫn đường làm y cháy lên hy vọng: "Không thể xây trong rừng trúc, nhưng nếu ngươi có đủ điểm cống hiến thì ngươi có thể tự mình xây tứ hợp viện, sau đó trồng cây trúc ở trong tứ hợp viện."
Đôi mắt của Quan Hy Vọng bừng sáng lên.
"Điểm cống hiến sao?" Y hỏi ngay vấn đề quan trọng nhất, "Điểm cống hiến là gì?"
Vốn dĩ công việc của tu sĩ dẫn đường là phụ trách phổ cập khoa học cho mọi người, vì thế tu sĩ lấy tử ngọc của bản thân ra bắt đầu khoe khoang.
Nghe được nửa ngày, Quan Hy Vọng hiểu rồi, y truy hỏi: "Vậy bọn ta phải mất bao lâu mới có thể có được tử ngọc của bản thân? Ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, am hiểu rất nhiều việc, cương vị nào cho điểm cống hiến cao nhất vậy?"
Tu sĩ dẫn đường đáp: "Ngày mai người của phủ Thành chủ sẽ đến, tới khi đó ngươi có thể hỏi bọn họ, bọn họ là chuyên nghiệp nhất."
Quan Hy Vọng gật đầu, lúc này đây y đã hoàn toàn vứt bỏ những phiền muộn khi phải rời xa quê hương.
Tu sĩ dẫn đường lại nói tiếp: "Các ngươi mau thu dọn đồ đạc đi, ta dẫn các ngươi đi ngâm suối nước nóng."
Thành chủ đã dặn dò là phải để người Thành Quan mau chóng hòa nhập với Thanh Châu, vì vậy tu sĩ dẫn đường vô cùng nhiệt tình.
Quan Hy Vọng nghe thế cũng không từ chối, đi theo tu sĩ dẫn đường tới suối nước nóng.
Sau đó mơ ước của Quan Hy Vọng lại nhiều thêm một cái: "Có thể xâthầy thuốcối nước nóng ở trong tứ hợp viện không?"
Tu sĩ dẫn đường cảm thấy vị người Thành Quan này có yêu cầu đối với chất lượng nơi ở cũng quá cao rồi, có điều hắn cũng ngẫm nghĩ, có ngôi nhà, trong sân có vườn trúc, bên cạnh rừng trúc có suối nước nóng, vậy thật sự rất tuyệt, vì vậy hắn cổ vũ nói: "Nếu có đủ điểm cống hiến, nói không chừng là có thể làm được."
Tâm trí Quan Hy Vọng trực tiếp phiên dịch nội dung câu nói này thành hình ảnh tứ hợp viện ẩn mình sau rừng trúc và suối nước nóng tuyệt vời.
Y nhìn cái ao thánh được sương mù bao bọc trước mắt, cảm thấy bản thân ở Thanh Châu đã tìm thấy được mơ ước và hy vọng mới!
Buổi tối ngày hôm nay, người tìm được mơ ước và hy vọng có không ít, nhưng người mất đi ước mơ và hy vọng cũng không phải là không có.
Ví dụ như Tần Việt đang ở bên trong Thanh Trúc Uyển của phủ Thành chủ.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Từ lúc sau khi biết được linh lực của Tiểu Kim Long cũng có thể mang lại ấm áp cho thành chủ, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nếu hỏi khó chịu chỗ nào thì hắn cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.
Tô Thu Diên chú ý tới cảm xúc của Tần Việt, ngẫm nghĩ một lúc thì hiểu rõ.
Y nhìn Tần Việt hỏi: "Cùng nhau đi suối nước nóng không?"
Tần Việt ngẩng đầu, hắn vẫn cho rằng sau khi trải qua sự việc lần trước, thành chủ sẽ không muốn đi tắm suối nước nóng cùng hắn nữa.
Do Tiểu Kim Long nên ngày hôm qua y đã không ngâm suối nước nóng, vì vậy Tô Thu Diên nói: "Ngâm suối nước nóng xong, vừa lúc có thể nghỉ ngơi."
"Đi không?" y hỏi lại.
Tần Việt lập tức trả lời: "Đi!"
Thấy hắn cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, Tô Thu Diên thả lỏng đầu mày: "Vậy đi thôi."
Tiểu Kim Long nhìn Tô Thu Diên, lại nhìn về hướng Tần Việt, mấy sợi râu bất mãn đung đưa: "Hắn cũng đi sao?"
Nó chỉ muốn đi tắm cùng Hương Hương thôi!
Tô Thu Diên xoa đầu nó, nói: "Ừ, Tần Việt ca ca là một trong số những người quan trọng nhất của ta, vì vậy ta hy vọng ngươi cũng thích hắn."
Y biết Tiểu Kim Long có tính trẻ con, nên lại dỗ dành nói: "Ta giúp ngươi gãi cằm nha?"
Tiểu Kim Long vẫn chưa biết Tô Thu Diên coi nó như con mèo mà dỗ dành, nghe thấy được gãi cằm, nó không kiềm được mà đồng ý.
"Được thôi!" Tiểu Kim Long cũng rất nhanh trí, không quên tranh thủ ước định thời gian, "Nhưng phải gãi cằm rất lâu mới được!"
Tô Thu Diên đồng ý, đáp : "Ừ."
Mỗi ngày gãi mấy phút, có lẽ đủ lâu rồi nhỉ?
Tần Việt ở bên cạnh đã đơ ra, sau khi nghe thấy thành chủ nói câu "Người quan trọng nhất" thì não bộ hắn chợt ngừng hoạt động.
Hắn thật sự là người quan trọng nhất