Editor: Lương Quỳnh
Beta: Mika
Người Thành Quan nói làm là làm. Tuy biến hóa đột ngột này làm cho người ta trở tay không kịp, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nên bọn họ nhanh chóng trở về sơn động bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lương thực được đóng gói lại, da thú cũng được đóng gói lại, hoa quả cũng sẽ mang theo, linh thú thì trói lại...
Tóm lại có rất nhiều đồ đạc phải đóng gói lại, vì vậy mãi đến sau bữa trưa bọn họ mới xuất phát.
Lúc này Quan Giang đang cảm thấy rất áy náy. Nếu không phải do mình, người trong tộc cũng sẽ không rơi vào tình trạng cả tộc dời đi.
Hiếm khi chàng ta không nói chuyện, buồn chán ủ rũ đi theo đoàn đội cùng tiến về Thanh Châu.
Nghiêm Thành thấy thế không nhịn được bèn an ủi chàng ta, nói: "Không phải do ngươi, ai có thể nghĩ tới sẽ biến thành như này chứ?"
Quả thật, hắn ta định từ bỏ việc mời chào người Thành Quan, vì người Thành Quan có thánh thú, ai sẽ bằng lòng đi cùng với bọn họ.
Ai biết được người Thành Quan thực sự không muốn đi với bọn họ, nhưng là Thánh thú của Thành Quan lại muốn đi.
Hắn ta nhịn không được nhìn thoáng qua thành chủ đi ở phía trước đoàn người.
Thành chủ của bọn họ, quả nhiên là nam nhân ai gặp cũng thích.
Đừng nói là người, dù là rồng thì rồng gặp cũng yêu.
Thật sự rất đáng sợ.
Quan Giang sau khi nghe Nghiêm Thành nói xong, cảm xúc tốt hơn một chút: "Nhưng mà mọi người ở nơi này bao nhiêu năm nay rồi. Bỗng dưng phải chuyển tới một nơi xa lạ, khẳng định sẽ không quen. Mặc dù không có người trách ta, nhưng mà..."
Nghiêm Thành nghe vậy nói: "Không chừng bọn họ sẽ không trách ngươi đâu."
Quan Giang ngẩng đầu hỏi: "Không trách ta?"
Nghiêm Thành đáp: "Ta có nói qua với ngươi chưa nhỉ, thực ra ta cũng không phải là người gốc Thanh Châu."
Quan Giang hoài nghi: "Ngươi không phải? Vậy sao ngươi lại ở Thanh Châu?"
Nghiêm Thành đáp: "Ta vốn là người thành Dương, thành chủ Thanh Châu coi trọng ta, vì vậy phái người tới mời chào ta đến Thanh Châu."
Quan Giang kinh ngạc: "Ta thấy ở Thanh Châu có rất nhiều người tôn kính ngươi. Ngươi còn là đội trưởng của đội săn thú, đi Khúc An cũng do ngươi dẫn đầu, không ngờ ngươi lại không phải là người Thanh Châu chính gốc."
Quan Giang suy nghĩ, nếu như có người gia nhập vào Thành Quan bọn họ, thì cha mình chắc chắn sẽ không giao trách nhiệm nặng nề như vậy cho người này.
Như thế nào cũng phải chiếu cố người trong tộc trước chứ?
Trước kia, Nghiêm Thành cũng có nỗi băn khoăn này, nhưng đã trải qua lâu như vậy, ý nghĩ này sớm đã biến mất, hắn ta nói: "Ở Thanh Châu, thành chủ nhìn vào tài năng và tâm tính của mỗi người, mà không phải là người đó xuất thân từ nơi nào."
Người Thanh Châu cũng không bài ngoại, thậm chí có thể nói phi thường mộc mạc, lúc ở đội săn thú, hắn ta cũng chưa từng trải qua bị gây khó dễ.
"Cho nên ngươi đừng lo lắng, tộc các ngươi hẳn là có thể sinh hoạt rất tốt ở Thanh Châu."
Nghe thấy Nghiêm Thành nói vậy, cuối cùng Quan Giang cũng không còn lo lắng nhiều như lúc ban đầu, thậm chí chàng ta còn đi an ủi những người khác.
Nghiêm Thành thấy thế bật cười.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Lảm nhảm vẫn là lảm nhảm.
Nhưng lần này lại không làm người khác khó chịu.
Quan Giang vốn là thiếu tộc trưởng, lại thêm có tài ăn nói tốt. Vậy nên sau khi nghe chàng ta nói xong, mọi người không còn quá khẩn trương lo lắng nữa.
Thậm chí, bọn họ còn liên tục nhìn Nghiêm Thành.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn so sánh một chút, cảm thấy Nghiêm Thành thực sự gầy yếu, không cường tráng bằng bọn họ. Không biết bọn họ cũng có thể lên chức đội trưởng đội săn thú được hay không.
Thấy nhiều người nhìn chằm chằm đánh giá mình như vậy, Nghiêm Thành nhịn không được mà thu hồi ý tưởng ban nãy.
Lảm nhảm vẫn trước sau như một làm người ta khó chịu.
Sau hơn hai canh giờ, trước khi mặt trời lặn mọi người đã kịp thời về tới thành Thanh Châu.
Từ xa bọn họ đã nhìn thấy một tòa tháp cao.
"Sao tháp này cao thế?"
"Hình như có người trên đó?"
"Đó chính là Thanh Châu sao?"
"Tường thành này xem ra rất là bền chắc!"
Đối với người Thành Quan mà nói, nơi trước kia bọn họ ở không có tường thành, vì vậy nhìn tường thành cao này bọn họ lại có cảm giác an toàn.
Có bức tường này, lại thêm Thánh Thú thì bọn họ không cần sợ yêu thú với chướng khí nữa rồi.
Chỉ là không biết sau khi bọn họ tới Thanh Châu, ăn gì ở đâu, đồ mà bọn họ mang theo, có phải giao toàn bộ cho thành Thanh Châu hay không?
Từ sáng sớm, các tu sĩ thủ thành đã bắt đầu chờ mong thành chủ trở về. Ai biết đợi chờ một ngày, đều đợi đến lúc sắp đổi ca rồi vẫn chưa nhìn thấy thành chủ, đang thở ngắn than dài họ chợt thấy ở phía trước xuất hiện một đám điểm đen.
"Đó là thành chủ sao? Làm sao mà có nhiều người đi theo đằng sau vậy?" Một tu sĩ hoài nghi nói.
"Đi, đi xuống xem xem."
Cửa thành mở ra, mọi người đều biết là chuyện gì rồi. Thì ra là thành chủ đã mời chào một đám người đến Thanh Châu.
Tô Thu Diên nói: "Đây là người thành Quan được ta mời đến từ phụ cận dãy núi Hoành Đoạn."
Nghe y giới thiệu như vậy, trái tim Quan Huy đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống.
Những người thành Quan khác nghe được cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Thành chủ Tô nói là mời bọn họ đến, mà không phải là bọn họ tới đây nương tựa. Đổi sang cách nói này, ý nghĩa của câu tất nhiên cũng sẽ không giống nhau.
Mọi người thành Quan đều nhìn Tô Thu Diên với ánh mắt đầy cảm kích.
Tu sĩ Thanh Châu nghe xong, cũng liên tưởng tới kế hoạch tiến cử nhân tài lúc trước, nên họ cũng nhìn người thành Quan bằng con mắt khác.
Thanh Châu bọn họ đang thiếu sức lao động, gần trăm người đến nơi này, lượng người làm không phải càng thêm nhiều sao?
Sau khi Tô Thu Diên dẫn theo một đám người vào thành, bèn gọi người đi sắp xếp các vấn đề liên quan đến người thành Quan.
Đầu tiên là vấn đề chỗ ở.
Bây giờ phòng ở của Thanh Uyển không đủ, cho nên chỉ có thể để người thành Quan chịu ủy khuất một chút, sống tạm ở phòng các tu sĩ ở trước đây. Đợi ổn định lại, sau đó dựa vào lượng người rồi lại đi xây thêm phòng ở.
Thứ hai là vấn đề ăn uống.
Dựa theo lý mà nói phủ Thành chủ nên phát cho mỗi người thanh Châu vật tư sinh hoạt và ăn uống, nhưng tài nguyên của Thanh Châu hiện giờ đang hạn hẹp nên dù muốn phát cũng không thể phát được.
Vấn đề này cũng không khó giải quyết, người thành Quan tự mang lương thực, linh thú và linh thực đến đây. Như thế nào cũng đủ ăn.
"Còn những việc khác, thì đợi ổn định lại rồi thương lượng sau."
Bao gồm cả vấn đề hộ tịch, vị trí làm việc,... đều không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
Tạ Ngang hỏi: "Thành chủ, vậy những linh thú, linh thực và da thú bọn họ mang đến đây không cần phải giao cho phủ Thành chủ sao?"
Quản gia Tạ vẫn còn giữ suy nghĩ của những người thế hệ trước, trong cái nhìn của ông, tất cả đồ của thành Thanh Châu đều là của thành chủ. Thực ra không phải chỉ có mình ông là nghĩ như vậy. Cả Tiên Lục đều vẫn giữ suy nghĩ như thế... Thành chủ quyền tùy ý sắp xếp vật tư, đồ đạc trong thành.
Hơn nữa người thành Quan đến nhờ vả bọn họ, ăn ngủ đều tốn linh thạch. Bọn họ cũng phải bỏ ra chi phí tương ứng mới đúng.
Tô Thu Diên nghĩ một hồi rồi nói: "Ta dự tính để một vài người trong số bọn họ phụ trách nuôi đàn linh thú, trồng linh thực. Sản lượng những thứ này, thống nhất giao cho phủ Thành chủ phân phối, giống như linh thạch của khu quặng, thịt yêu thú của đội săn thú, đều thuộc về tất cả mọi người trong thành Thanh Châu. Chỉ là trước mắt phủ Thành chủ chưa phát được lương thực cho bọn họ, cho nên cần phải để lại lương thực bọn họ ăn."
Còn hệ thống điểm cống hiến, đương nhiên cũng cần phải thêm bọn họ vào.
Tạ Ngang đã hiểu, trong thời kỳ đặc biệt thì xử lý theo cách đặc biệt. Lần sau bọn họ đi đổi lương thực đầy đủ rồi sau đó dựa theo quy tắc của Thanh Châu, không phân cái gì mà Thanh Châu với thành Quan.
Tô Thu Diên định dặn dò Tạ Ngang thêm mấy câu, ai ngờ Tiểu Kim Long ở trên cổ tay