“Tiểu Du, sáng nay Hứa Sí có tới hỏi tớ về cậu á.”
Hạ Tiểu Hàn ghé sát vào người Ôn Du nói chuyện phiếm, đúng lúc cô cũng vừa giải xong đề toán cuối cùng.
Đã hai ngày kể từ hôm cô gặp Hứa Sí ở văn phòng, bởi vì hai ngày này Ôn Du cơ bản là cũng không bước ra khỏi phòng học nửa bước thành ra không thể gặp lại anh được.
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu, hứng thú hỏi: “Cậu ấy hỏi cái gì?”
“Hỏi mấy ngày nay vì sao cậu lại không đi nhà ăn ăn cơm.” Hạ Tiểu Hàn ném vào miệng một viên kẹo ngọt, “Người ta còn cố ý bắt tớ không được nói cho cậu biết, nhưng mà lại dùng thái độ dữ dằn quá thế nên tớ quyết định sẽ không giúp cậu ta.”
….Vì sao trước đây không phát hiện ra rằng cô bé này cũng có lúc lại nghịch ngợm như vậy nhỉ.
“Nhưng mà tiểu Du,” Hạ Tiểu Hàn nheo mắt sát lại gần cô, cứ như kẻ trộm hỏi, “Thành thật khai mau, có phải hai người các cậu là cái kia không hả.”
“Nghĩ cái gì thế.” Ôn Du nhanh chóng đập tan cái suy nghĩ viển vông kia, “Tớ và cậu ấy không đời nào.
Mà nói mới nhớ, cậu trả lời người ta thế nào?”
“Đương nhiên là có sao nói vậy rồi.” Hạ Tiểu Hàn chớp mắt, “Cậu thử nghĩ đi, nếu cậu ta còn có thể phát hiện gần đây cậu không đi ăn cơm, chắc chắn người này khẳng định lén quan sát cậu không dưới một ngày đâu nha.
Mà nói trắng ra thì tớ thấy Hứa Sí cũng khá tốt đó chứ, diện mạo không tồi mà gia thế lại càng miễn bàn, nếu có cũng chỉ là quá dữ thôi… Ấy chết không được, tớ không thể để tiểu Du đi theo cậu ta chịu khổ được.”
“Dừng, dừng, dừng!”
Ôn Du bất đắc dĩ cười, chuyện gì đang diễn ra vậy không biết, nữ chính đẩy thuyền couple nữ phản diện với nam chính á, thật là loạn quá đi.
Về chuyện không đi nhà ăn ăn cơm, cô cũng thật sự không biết nên nói như thế nào.
Phí sinh hoạt của cô vốn dĩ đáng thương, chỉ có thể giúp cô duy trì ăn mấy món đơn giản, sau khi mua một đống sách tham khảo thì túi tiền cô chính thức bị viêm màng luôn rồi, vì thế chỉ có thể mua mì gói hoặc mấy ổ bánh mì nhỏ để duy trì sống qua ngày.
Tuy rằng Hạ Tiểu Hàn rất hay lấy cớ để mời cô ăn cơm, nhưng rốt cuộc lòng tự trọng của Ôn Du rất cao, không chịu ăn bám cô ấy nên trực tiếp từ chối.
Vừa nói đến chủ đề này, cô lại có chút đói bụng, vì thế liền lảng sang nói chuyện khác để dời đi sự chú ý: “Tiểu Hàn, cậu ở cùng Hứa Sí thấy thế nào?”
Rất nhanh cũng đến giờ trưa, phần lớn học sinh đều nhằm phía nhà ăn mà giành giựt từng suất cơm, đám đông nhiệt tình hùng hổ như vậy làm cô bỗng nhớ đến bộ phim thây ma ngày tận thế, nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Bạn, bạn Ôn Du ơi, tôi có một đề tiếng Anh không biết nên làm thế nào, cậu có thể giúp đỡ chút không?”
Giọng nói này có chút quen thuộc, Ôn Du ngẩng đầu, bất ngờ đây lại chính là cái người không lâu trước đây đã cười nhạo cô “Xứng với vị trí thứ hai từ dưới lên”, bạn Lý Dương Phàm.
Lý Dương Phàm thấy cô nhìn mình liền có chút xấu hổ cười cười, thật ra thành tích của cậu ta cũng không tệ lắm, thực sự thì cái đề này đối với cậu dễ như ăn cháo, nhưng đây chính là một trong những cách tốt nhất để tiếp cận con gái nhà người ta, mà dù sao Ôn Du cũng giỏi môn này hơn cậu thế nên cũng chỉ có duy nhất cửa này để đi thôi.
“Được thôi, cậu đưa đề tôi xem thử.”
Ôn Du nhận lấy đề bài từ trong tay cậu ta, chưa kịp nhìn rõ cái đề thì đã nghe thấy có người gõ mạnh cửa phòng học.
Cô tuyệt nhiên không hề nghĩ tới người đứng trước cửa lúc này sẽ là Hứa Sí.
Anh vóc người cao nên khi đứng ở trước cửa đã che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, mà lúc này là khi ánh mặt trời mùa hè chói chang lên cao nhất, tạo ra một cái bóng đen kéo dài.
Không biết vì sao mà trông anh có vẻ không được vui, khuôn mặt trầm tĩnh thấp giọng nói: “Ôn Du, ra đây chút.”
“Ngại quá, tôi ra ngoài chút.” Ôn Du bị chuyện này làm cho có chút kinh sợ mặt cắt như không còn giọt máu nhìn Lý Dương Phàm cười cười rồi xoay người ra ngoài đứng trước mặt Hứa Sí, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen kịt của anh, “Có chuyện gì à?”
“Cậu…” Anh trông cứ như đứa trẻ tay chân có chút luống cuống, trong lòng khó chịu mà không thể phát tiết ra được chỉ có thể im lặng nuốt hết trở lại vào bụng, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: “Các cậu đứng gần như thế để làm gì?”
Ôn Du cười: “Tôi chỉ bài cho cậu ấy.”
“Chỉ bài?” Thấy cô cười, Hứa Sí nhăn mặt nãy giờ cuối cùng cũng thả lỏng, khóe miệng cong lên một đường khó thấy, “Thế nếu như tôi cũng nhờ cậu chỉ bài cho…”
“Thì cũng sẽ chỉ luôn!” Tuy không biết là anh vì cái gì mà tự nhiên lại nói thế, nhưng khó khăn lắm Hứa Sí mới có chút hứng thú với việc học, Ôn Du nhất thời hứng thú, “Bất kỳ lúc nào, bất kỳ chuyện gì, có thể giúp thì đều sẽ cố gắng giúp cậu giải quyết!”
Hứa Sí sẽ không nói cho cô biết rằng thực ra điều anh muốn hỏi chính là: “Nếu tôi cũng hỏi bài em, thì em có thể nguyện ý mà tới gần tôi như thế một chút không?”
Anh vừa im lặng nghe Ôn Du nói xong thì ngay lập tức cô gái trước mặt anh lại nháy mắt hỏi anh: “Nhưng mà, cậu tới đây có chuyện gì à?”
Nếu cô nhớ không lầm, cốt truyện lúc này hình như là cặp đôi chính cũng đã trùng hợp gặp gỡ mấy lần rồi, sau đó cũng đối với đối phương mà có chút thiện cảm.
Ai mà ngờ lúc này Hạ Tiểu Hàn khi nhắc tới anh một chút biểu cảm thẹn thùng ngượng ngùng cũng không có, chỉ tùy tiện trả lời: “Tớ với cậu ta á? Bọn tớ căn bản là không quen biết gì nhau, ấn tượng của cậu ta về tớ chắc cùng lắm tớ là bạn thân của cậu.
Tên đó nhìn qua dữ dằn như thế, tớ đời nào đi tiếp cận làm gì.”
Nụ cười của Ôn Du lập tức trở nên cứng ngắc.
Cốt truyện hình như… Hoàn toàn bị thay đổi rồi, tới mức mà cô cũng nhận không ra chuyện này thế nào, mọi thứ coi như phá sản.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Hạ Tiểu Hàn bật người dậy quay về chỗ ngồi.
Mặc dù không biết là có hữu dụng không nhưng Ôn Du vẫn cố gắng trong đầu quậy phá cái hệ thống chỉ mới xuất hiện một lần kia, sau một khoảng yên tĩnh, cuối cùng trong đầu cô cũng vang lên giọng nữ lạnh lùng lười biếng: “Làm gì?”
“Cốt truyện và hiện tại hoàn toàn không khớp với nhau, thật sự sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”
Đối phương im lặng một lúc, sau đó làm vẻ không liên quan đến mình rồi lạnh nhạt đáp: “Phía trên chỉ yêu cầu cần giúp đỡ nam chính nâng cao thành tích học tập, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được, những chuyện khác cậu không cần phải bận tâm đâu.”
Ôn Du:……
Hệ thống này có phải là quá lười biếng đi? Chỉ vì để sửa cái lỗi chả ra làm sao trong truyện tiểu thuyết mà làm cho toàn bộ cốt truyện thay đổi toàn bộ, thế vẫn ổn được à? Nếu thế chả phải nam chính và nữ chính cả đời cũng chẳng tiếp xúc qua lại luôn à!
“Bạn nhỏ à, thôi thì cứ làm tốt việc của mình thôi, không cần tự mang gánh nặng áp lực làm gì đâu.” Âm thanh của hệ thống dần nhỏ, rồi cuối cùng cũng biến mất: “Mục tiêu duy nhất của chúng ta chỉ có học tập, chuyện tình cảm của nam nữ chính cũng kệ đi.”
Hệ thống này có phải là độc