Sau một hồi nghỉ trưa không thú vị là môn thể dục một tuần mới có một tiết.
Học sinh cấp ba phải chịu áp lực từ việc học trong một khoảng thời gian dài, vất vả lắm mới có một chút thời gian được tự do thoải mái, tiếng chuông vào lớp chưa vang lên nhưng toàn bộ đã tập trung đông đủ dưới sân thể dục, ngay cả Hạ Tiểu Hàn có tính cách khác người cũng không nhịn được sự hứng thú quá độ:
“Tiểu Du, đây gọi là sống lâu trong lồng giam, bị ép đến quên mất cả ánh sáng trông như thế nào.”
“ Là “lồng chim” nha.”
Ôn Du nhìn trên sân thể dục học sinh vội chạy tứ tán hệt như đàn chim bay, cô bất giác nhớ về thời điểm lúc hai chân còn tàn tật.
Khi đó điều mà cô khát vọng nhất chính là trở lại trường học cùng các bạn đồng trang lứa vui vẻ nô đùa khắp sân thể dục, nhưng hiện thực chỉ có chiếc xe lăn lạnh băng cùng cửa sổ lẻ loi trước mắt.
Sau khi tới thế giới này, cô mất đi rất nhiều, nhưng cũng vì thế mà đem lại cho cô rất nhiều cơ hội.
Một trận gió lạnh thổi tới, lạnh lẽo thâm nhập vào cốt tủy như lấy một con dao nhỏ cắt từng miếng lên da thịt, làm cô theo bản năng mà siết lấy áo khoác đồng phục, lúc ngẩng đầu tự nhiên liền trông thấy Hứa Sí đứng ở nơi xa.
Cô lúc này mới nhớ, tiết này bọn họ cũng học thể dục.
Hứa Sí vốn có vóc dáng cao, lại không mặc đồng phục, lẫn trong một đám người đều có thể nhìn thấy anh một cách rõ ràng.
Anh đang nghiêng người dựa vào cột bóng rổ, đối mặt với Ôn Du đứng trên bãi cỏ, vì đứng xa nên không rõ biểu tình trên mặt, nhưng khả năng cao là anh cũng đang nhìn cô.
Ôn Du cảm thấy rất tốt, vui vẻ vẫy tay với anh, Hứa Sí nhẹ cúi đầu cười, cũng nhấc cánh tay vẫy về phía cô.
Cô rất nhanh liền thu lại ánh mắt tiếp tục trò chuyện cùng Hạ Tiểu Hàn, Hứa Sí đứng thẳng dậy, ánh mắt như vô tình mà cố ý liếc qua bóng dáng cô trên sân cỏ.
“ Mau xem anh Sí cười kìa, dịu dàng hệt như bà ngoại mình cười ấy.”
“Anh ấy đứng ở đó suốt 10 phút, xem ra là đang đợi người.”
“Đợi tới mười phút lận, chào nhau có mười giây, đã thế chỉ là vẫy tay chào một cái, mấy cậu thử đoán xem, có phải anh Sí thích thầm……”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị một ánh mắt của Hứa Sí làm phải nuốt ngược lại.
Lá gan của Sầm Dương lớn, ăn nói cũng không biết lựa lời, là một tên EQ thấp, dương dương điếu thuốc đang ngậm trên miệng lên hỏi thẳng:” Anh Sí , anh đang nhìn Ôn Du của lớp bảy à?”
Câu ta vắt óc nghĩ mãi không ra, với điều kiện của Hứa Sí, nữ sinh theo đuổi anh quả thực nhiều đếm không nổi, đến cả học bá nổi tiếng toàn trường như tiểu mỹ nữ Bạch Lộ cũng có ý với anh, anh thì cứ như một đầu gỗ lạnh băng, đối với sự truy đuổi của các cô đều một mực không để ý.
Lại nói đến Ôn Du kia nữa, cũng chỉ là một cô gái quê mùa tầm thường, thành tích thì lộn xộn một mớ, trông cũng không phải dạng gì xinh đẹp, như thế nào mà lại thu hút được sự chú ý của anh rồi?
Chẳng lẽ… Ăn sơn hào hải vị nhiều ngấy rồi, đổi qua món ăn bình dân một chút? Nhưng mà… món này đặt lên bàn cũng quá miễn cưỡng rồi.
Hứa Sí liếc nhẹ hắn một cái, duỗi cánh tay liền bắt lấy thuốc lá trong miệng Sầm Dương: “ Hút ít đi, cô ấy không thích mùi thuốc.”
*
Ôn Du tại sân thể dục tưởng tượng viễn cảnh được rơi mồ hôi vô cùng tốt đẹp, thực tại chẳng hề ngại ngần mà tát cho cô một cái—— nguyên bản thân thể này chưa bao giờ chịu vận động, thêm nữa một thời gian dài ăn uống không đủ dinh dưỡng, cơ thể vì thế mà giống như một gốc cây bị sâu mọt ăn sạch, nhìn qua thì không thấy, bên trong thực ra lại vô cùng yếu ớt.
Cô chạy không được một lúc liền thở hồng hộc, tim nhảy liên hồi như muốn văng khỏi lồng ngực, không nhờ Hứa Sí tặng cho một bao bánh mì lớn, với sức chịu của cơ thể này có lẽ cô liền bị quá sức mà ngất xỉu.
Nghĩ đến chú thỏ màu hồng phấn tràn ngập hơi thở thiếu nữ được in trên vỏ bao bánh mì, Ôn Du không nhịn được mà gợi lên khóe miệng.
Hạ Tiểu Hàn vốn cũng không yêu thích bộ môn vận động, liền lôi kéo cô đi một vòng quanh sân vận động, còn đặt mỹ danh cho việc đó là: “Tản bộ mùa đông.”
Cô ấy bên ngoài nhìn hơn ngốc ngốc một chút, thực ra cũng giống như những nữ sinh cấp ba khác đều ưa thích tám chuyện.
Chuyện thích nhất trong tiết thể dục là được ngồi ở băng ghế trên sân thể dục ngắm các nam sinh chơi bóng.
Các cô cũng không phải ngắm một cách trắng trợn, chỉ giả bộ lơ đãng mà nhìn thoáng qua, khóa tầm mắt trên người mình chú ý nhất, sau đó liền phiêu phiêu mà thu hồi ánh mắt, cảm thán rằng quả nhiên trai đẹp đều chỉ tồn tại ở lớp khác.
Ôn Du vì học trường nữ sinh, trước nay đều không mấy tiếp xúc với những bạn nam cùng tuổi, bây giờ đầy sân thể dục đều là những nam sinh tràn ngập hơi thở tươi trẻ.
Vì mới lại mà nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
“Tiểu Du, nói cho cậu biết nè, sân thể dục vào mùa đông chẳng có gì đáng xem hết, đợi tới mùa hè rồi, cậu mà tới chỗ này, sẽ thấy được rất nhiều nam sinh cởi áo ra chơi bóng, lúc ấy tha hồ bơi trong một biển cơ bụng!”
… Từ cơ bụng tạo thành một biển, nghĩ lại vẫn thấy hơi ghê ghê, Ôn Du nghĩ đến thôi mà da gà nổi đầy mình.
Nói đến tiểu thuyết ngôn tình về vườn trường, cảnh không thể thiếu chắc chắn là sân thể dục, mà đa phần tình tiết nữ chính bị bóng rổ đụng trúng sẽ xuất hiện—— và không ngoài dự kiến, cái định luật này được nguyên tác cực kì nghiêm khắc mà bảo toàn, đúng lúc Hạ Tiểu Hàn vô cùng hứng thú mà tám chuyện nghiêng trời lệch đất, bỗng đâu một trái bóng rổ thẳng hướng mặt cô mà đến.
Ôn Du còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy hàng máu đỏ tươi từ mũi cô ấy tuôn ra như quên vặn khóa vòi nước.
Theo như cốt truyện vốn dĩ nữ chính bị bóng va vào đầu, nam chủ nhân lúc đó mà tới an ủi một phen, không nghĩ tới tình tiết ngọt ngào bỗng chốc hóa thành cảnh tượng máu me như thế, dẫn đến sự hoảng sợ của tất cả người chứng kiến ở đây.
“Nghiêng về phía trước, đừng ngửa đầu!” Ôn Du đỡ lấy đầu của Hạ Tiểu Hàn, từ trong túi móc khăn giấy ra, “Ngửa đầu sẽ làm máu chảy từ yết hầu vào dạ dày.
Đừng sợ, còn có tớ ở đây.”
Hạ Tiếu Hàn bị hoảng sợ đến nước mắt lưng tròng, run rẩy nắm chặt lấy tay cô.
Hứa Sí từ lúc các cô ngồi ở băng ghế liền chú ý tới Ôn Du bên này, vì vậy lúc chơi bóng